Công Tước
Chương 1128 : Phải thử mới biết được
Ngày đăng: 18:24 30/04/20
Chủ đề có chút nhạy cảm cũng dễ khiến người ta bàng hoàng.
Cung Ngũ nghe Công tước đại nhân nói xong, đôi mắt tròn xoe, mím môi nín cười đến đỏ bừng cả mặt. Sau đó cô hơi căng thẳng nhìn Công tước đại nhân, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, vậy... anh vẫn ổn chứ?” Cô cúi đầu nhìn ngón tay, “Haiza, em biết anh trước giờ luôn rất giỏi, em cũng không phải cố ý muốn nghi ngờ anh, nhưng mà hiện giờ cô1Triển đang quan tâm, nên em cũng muốn biết. À, anh Tiểu Bảo anh xem, mỗi lần sau khi anh thử thuốc, tác dụng phụ đều rất mạnh mẽ, ngủ một giấc rất nhiều ngày, chân thì chẳng có cảm giác...” Vừa nói, hai ngón trỏ của cô còn chỉ vào nhau, thấy chột dạ lại tỏ ra lời lẽ đanh thép, “Không phải em chán ghét anh đâu...” Cô nói cả buổi, Công tước đại nhân ở bên này không có động tĩnh8gì. Cung Ngũ dè dặt ngẩng đầu, nhìn thấy anh cúi đầu mím môi ngồi yên tại chỗ. Cung Ngũ lập tức căng thẳng: “Anh Tiểu Bảo anh đừng đau lòng, dù anh không ổn em cũng không chán ghét anh đâu.” Nhưng như vậy cũng không được, cô đã suy nghĩ rất nhiều ngày, kết quả bây giờ anh thật sự không ổn, uống công cô suy nghĩ rồi! Cô đứng dậy chạy qua, nâng khuôn mặt anh lên, nhìn sâu vào trong2đôi mắt anh, nghiêm túc nói: “Anh Tiểu Bảo anh thật sự không phải đau lòng, em thật sự không sao cả. Thật đấy! Nếu không ổn, chúng ta đi tìm bác sĩ Hòa. Chú ấy là bác sĩ, lại là người chế ra thuốc đó, chú ấy nhất định sẽ có cách...”
Công tước đại nhân không thể nhịn được, đột nhiên kéo cô qua, cắn răng: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ mím môi, căng thẳng nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo, anh không cần phải4chứng tỏ đâu!” Anh không nói lời nào mà kéo cô ngồi lên chân mình, sau đó rúc đầu vào bụng của cô, ôm lấy cô không cử động. Tim của Cung Ngũ như sắp vụn vỡ, vội vàng ôm lấy đầu của anh, nói: “Anh Tiểu Bảo anh đừng đau lòng, vốn dĩ đang ổn, đột nhiên xảy ra chuyện, nhất định là do thuốc gây ra. Anh đừng sợ, em sẽ đi tìm bác sĩ Hòa, bảo chú ấy nghĩ cách giúp anh...”
Đầu Công tước đại nhân vẫn để trong lòng cô, giọng buồn bã nói: “Không cần... anh không sao.” Tuy anh nói là không sao, nhưng phản ứng của anh khiến Cung Ngũ rất lo lắng. Đây là phản ứng nên có của việc chẳng có gì xảy ra sao? Đây rõ ràng là đang đau lòng.
Haiza, trước đó đã biết anh Tiểu Bảo rất trọng thể diện, chuyện này nhất định anh càng xem trọng hơn, cô có thể hiểu. Hơn nữa, trong lòng cô luôn có suy nghĩ rằng sẽ chữa trị được, trị bệnh thì phải tranh thủ lúc còn sớm.
“Ừ ừ, không sao, nhưng chuyện này vẫn phải để bác sĩ Hòa kiểm tra có đúng không?” Cung Ngũ ôm lấy đầu anh, vì anh khom lưng ôm lấy người cô, cô ngồi thẳng người, nên cô cao hơn anh một chút, cô an ủi: “Đừng cảm thấy mất mặt, chữa bệnh thì có gì mất mặt chứ?”
Gân xanh trên trán Công tước đại nhân nổi hết cả lên, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, nhấn mạnh: “Tiểu Ngũ, anh thật sự không sao.”
Kiểm tra, phải kiểm tra thế nào? Lẽ nào anh phải cởi ra để Hòa Húc kiểm tra, bảo anh chết đi cho rồi!
Cô chạy đi tìm bác sĩ phẫu thuật hỏi xem chân của Tư Đồ Lệ có thể giữ được không, bác sĩ gật đầu: “Nếu đưa đến muộn một chút thì nguy hiểm rồi, thịt đã bắt đầu thổi rữa rồi...”
Tức là chân của anh ta đã giữ lại được rồi.
Cung Ngũ nhất thời không biết nên nói gì, anh em ba người bọn họ, hai người nằm viện, còn một người chưa rõ tung tích.
Nếu cô chưa từng gặp qua Mặt Sẹo có lẽ cô sẽ không thấy sợ, nhưng cô đã từng gặp hắn ta, vẻ ngoài của hắn ta rất đáng sợ, càng đừng nói đến chuyện hắn ta còn là một kẻ lòng lang dạ sói. Cô đứng bên ngoài phòng bệnh của Tư Đồ Lệ một hồi, buồn bã đến mức nhíu cả mày. Công tước đại nhân gõ cửa, Cung Ngũ ngẩng đầu thì nhìn thấy anh, vội vàng chạy qua, buồn bã nói: “Anh Tiểu Bảo em cảm thấy ba anh em họ thật là xui xẻo.” “Không thể nói là xui xẻo, mà là phạm vi cuộc sống của bọn họ quyết định con đường sau này của bọn họ. Người vô tội nhất chính là Dung Trần, cậu ta là một người ngoài cuộc đơn thuần bị liên lụy vào chuyện này.”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy! Nếu là em, em nhất định sẽ oán trách chết đi được.”
Cô nhìn sang cuối hành lang, “Em đi hỏi bác sĩ xem xem Dung Trần đã thoát khỏi nguy hiểm chưa nhé.”
“Không sao nữa rồi.” Công tước đại nhân ngẩng đầu: “Cậu ta đã tỉnh rồi.” Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, anh nói: “Sau khi fan hâm mộ biết được thì hội trưởng của fan club đã dẫn theo một nhóm con gái đến thăm anh ta. Ba anh ta và người của công ty quản lý đều có mặt, em có đi thăm thì cũng không vào được vì bọn họ vây kín hết cả rồi.”
Cung Ngũ mím môi, lặng lẽ đi đến bên cạnh Công tước đại nhân, chủ động đẩy xe lăn của anh, “Vậy chúng ta trở về đi.” Cô đã đến thăm rồi, có thành ý là được, những chuyện khác cô cũng hết cách.