Công Tước
Chương 1185 : Luôn tin tưởng
Ngày đăng: 18:24 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng vậy, hắn làm được rồi. Những người còn sót lại này địa vị đều thấp hơn hắn, cho dù giữ lại cũng không có ảnh hưởng gì. Đây cũng là l3ý do hắn yên tâm. Còn ai làm hắn chướng mắt thì sẽ bị đưa ra nước ngoài. Những người này bởi vì Gaddles xảy ra nội loạn, bọn họ lại tụ t2ập lại với nhau. Quốc vương mắt rưng rưng ngẩng đầu lên, tầm nhìn trở nên mơ hồ, một tay cầm súng, cơ thể run rẩy mãnh liệt. Cái cảm giá5c khó chịu đó khiến hắn bức thiết muốn được giải thoát. Một chút, chỉ một chút, chỉ cần một chút nữa là được.
Suy nghĩ trong đầu4 càng ngày càng mãnh liệt, cảm giác buồn nôn liên tục dâng lên cổ họng, hắn bắt đầu nôn khan. Phong thái uy nghi, uy hiếp vừa rồi đã khô0ng còn nữa. Lúc này hắn đang đứng gập người xuống, tay vẫn cầm súng nhưng cả người đã có quắp lại, vô cùng khó chịu.
Cuối cùng, trong đầu Quốc vương chỉ còn lại một suy nghĩ. Hắn không quan tâm được gì nữa, tay còn lại vội móc ống tiêm được chuẩn bị sẵn trong túi ra, cuống cuồng tiêm chất lỏng bên trong vào cánh tay cầm súng ngay trước mặt mọi người.
Cảm xúc điên cuồng của hắn hình như vì mũi tiêm kia mà bình tĩnh lại, cơ thể đang gặp lại cũng từ từ khôi phục, cảm giác toàn thân vui vẻ và tung bay khiến thần kinh căng thẳng của hắn đột nhiên buông lỏng. Hắn cảm thấy mình lại có tất cả một lần nữa. Quốc vương từ từ ngẩng đầu lên, bóng người trước mặt đột nhiên hiện ra, đợi Quốc vương phát hiện ra thì Cung Ngũ đã hành động rồi.
Quốc vương giật mình, vừa định giơ súng bóp cò, đáng tiếc đã muộn. Cuối cùng Cung Ngũ có thể sử dụng động tác cô đã nhịn rất nhiều lần mà không có cơ hội thi triển, còn từng được Công tước đại nhân dạy bảo nữa. Cô tung chân đạp thẳng lên vai Quốc vương, đá bay Quốc vương ra ngoài, súng trong tay Quốc vương cũng bay ra.
Vì động tác không đúng chuẩn nên Cung Ngũ bị lực của mình đẩy ngược lại lảo đảo mấy cái, suýt nữa thì ngã. Nhìn thấy Quốc vương đang bò về phía khẩu súng kia, cô vội vàng nhào qua những khoảng cách quá xa nên đã bị Quốc vương nhanh hơn một bước cướp lấy.
Đúng lúc Quốc vương sắp cướp được khẩu súng, một cô gái trẻ tuổi vốn bị bao vây trong đám người đột nhiên lao qua, nhấc chân đạp lên khẩu súng đã bị Quốc vương cầm lấy. Cô gái lạnh lùng nhìn Quốc vương, lợi dụng sức mạnh cơ thể giẫm lên súng, sau đó lại đá Quốc vương đang lồm cồm bò dậy ngã lăn ra đất. Xong xuôi, cô gái nhặt súng dưới đất lên, nhìn mấy thiếu niên trong đám người nói: “Benson! Holled! Trói hắn lại Quốc gia chúng ta không cần một vị vua hút thuốc phiện, chúng ta cũng tuyệt đối không thể chết trong tay người thân của mình, Gaddles cũng không thể bị một Quốc vương ngu dốt hủy diệt tương lai.” Mấy người thiếu niên vội vàng lao ra, tìm được sợi dây thừng, trói Quốc vương lại. Quốc vương bắt đầu dùng tình cảm đạo lý để nói chuyện, nói đến nỗi mấy người thiếu niên đều bắt đầu nghi ngờ hành vi của mình. Cô gái trẻ tuổi nói: “Đừng tin bất cứ câu nào hắn nói. Hắn mới vừa tiêm ma tuý, là sự thật tất cả mọi người chúng ta đều chính mắt nhìn thấy. Giữ kỹ cái ống tiêm, nhớ không được để cho bất cứ ai chạm vào, đây là chứng cứ để sau này xét xử.”
Mấy người thiếu niên lập tức đáp lời, để đề phòng Quốc vương lại nói, bọn họ tìm sợi vải bịt mồm hắn lại. “Dẫn hắn ra ngoài, chúng ta phải dẫn hắn nhận tội với nhân dân Gaddles, xin bọn họ lượng thứ, cứu vãn tôn nghiêm của vương thất và tín nhiệm nhân dân.” Helena nói: “Mấy người cứ đợi ở trong này đi, một khi cửa phòng ngự mở ra, mấy người dẫn hắn ra ngoài.” Quốc vương vẫn đang vùng vẫy, phát ra âm thanh “ưm ưm”, thành viên của vương thất kéo hắn đợi ở phía sau.
Cung Ngũ đứng lên, chạy ra ngoài. Thấy tất cả lính canh phòng đều xông về cửa phòng ngự, cô quay lại, nhìn đám người vương thất trong phòng, nói: “Tôi cần mọi người giúp đỡ! Chúng ta phải mở cửa phòng ngự ra!” Cô gái trong phòng đứng lên, nhìn Cung Ngũ, giọng nói bình tĩnh: “Vừa rồi cô đã giúp chúng tôi, bây giờ chúng tôi sẽ giúp cô. Tôi là Helena, là em gái của Quốc vương bệ hạ, dựa theo quy định người thừa kế, tôi sẽ là Nữ hoàng kể nhiệm.”
Cung Ngũ đứng ở bên cạnh đám người. Cô kiễng chân lên xuyên qua kẽ hở nhìn thấy chiếc xe chuyên dùng cho Công tước đại nhân ở bên ngoài. Những người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng bên trong, rối rít quay đầu lại, tướng lĩnh chỉ huy quân đội liên minh giơ tay chỉ, “Bảo vệ an toàn cho Công chúa và các Hoàng tử!”
Quân lính nhanh chóng chiếm đóng cung điện, Quốc vương cũng bị đưa đi tạm giam. Cung Ngũ cuối cùng đã có thể đi ngược lại đám người tiến về phía trước, xuyên qua biển người, chạy thẳng về phía Công tước đại nhân. Công tước đại nhân ngồi ở trong xe nhìn dòng người đông nghịt tràn vào cung điện. Trong dòng người ấy, anh thấy một người đang cố len ra ngoài, giống như một mũi tên bay khỏi cung, chạy chính xác về chỗ anh.
Anh đẩy cửa xe ra, vịn cửa xe, từ từ đứng dậy ra ngoài. Cung Ngũ mắt chữ A mồm chữ O sững sờ trong giây lát, rồi nhoẻn miệng cười rạng rỡ như đóa hoa hướng dương dưới ánh mặt trời. Cô ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, lao nhanh về phía Công tước đại nhân. “Anh Tiểu Bảo!” Cô nhảy mạnh lên người anh giống như một con khỉ tinh nghịch, bám vào lòng anh, “Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân dựa lưng vào thân xe, đỡ chặt lấy cô, không để cô rơi xuống. Mùi hương quen thuộc tràn vào cánh mũi, anh ôm chặt cô vào lòng, chống cằm lên vai cô, mãi mà không nhúc nhích.
Cung Ngũ muốn hôn anh mà anh cứ ôm cô mãi, cô muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được. Cô chớp mắt dè dặt hỏi: “Anh Tiểu Bảo... anh Tiểu Bảo, anh vẫn ổn chứ?” Công tước đại nhân: “Anh không ổn” Cung Ngũ kinh hãi: “Anh Tiểu Bảo, chân anh đã có thể đứng lên rồi, vẫn không ổn à? Anh không khỏe chỗ nào?” Cô vặn vẹo muốn xuống, “Để em xem xem, để em xem xem!”
Cung Ngũ gật đầu, “Công chúa bệ hạ, mời đi theo tôi!” Cô dẫn Helena chạy đến phía cửa phòng ngự. Helena xông đến trước mặt một thủ lĩnh lính gác canh giữ bên cạnh cửa phòng ngự, nói: “Mở tất cả cửa phòng ngự ra, đây là mệnh lệnh.” Thủ lĩnh lính gác: “Xin lỗi Công chúa Helena, đây là mệnh lệnh của Quốc vương bệ hạ.” “Các ngươi không cần nghe mệnh lệnh của hắn, Gaddles không cần một Quốc vương hút thuốc phiện.” Helena trả lời: “Bây giờ ở đây lời của ta là lớn nhất, ta ra lệnh ngươi mở tất cả cửa phòng ngự ra!” “Không, thần không thể, Công chúa Helena...” Ánh mắt thủ lĩnh lính gác phòng mang theo sự khinh thường, đây là sự khinh thường với phụ nữ.
Helena giơ súng lên, hướng về phía thủ lĩnh lính canh phòng kia, nói: “Ta dùng danh nghĩa Công chúa của Gaddles, Nữ hoàng kể nhiệm ra lệnh cho ngươi, bây giờ, mở cửa phòng ngự ra!”
Nụ cười trên mặt thủ lĩnh lính canh phòng biến mất, nói chuyện cũng lắp bắp: “Công chúa điện hạ tôn kính, thần, thần khuyên ngài hãy bình tĩnh một chút, nếu như Quốc vương bệ hạ nhìn thấy, thần nghĩ ngài ấy...” Helena không cho hắn thêm cơ hội, cô không chút do dự bóp cò, bắn liền một phát năm sáu viên đạn. Thủ lĩnh lính gác tròn mắt, cúi đầu nhìn vũng máu trên người mình. Helena nhìn về phía những người khác, ra lệnh: “Ta ra lệnh, mở cửa phòng ngự ra!”.
Lính gác vốn dĩ đang ngày ra lập tức tỉnh táo lại, rối rít chạy đến, ẩn lên công tắc được bố trí tinh vi của cửa phòng ngự. Cung Ngũ nhìn cánh cửa phòng ngự sừng sững cao ngất được mở ra, tất cả thành viên của vương thất đều xuất hiện ở sau cửa phòng ngự số ba, trước mặt bọn họ là Quốc vương bị trói giống như một cái bánh chưng.
Công chúa Helena từ từ buông súng trong tay xuống, nói: “Chúng tôi đưa tội nhân của Gaddles đến trước mặt mọi người, mong có được sự khoan dung của mọi người. Gaddles không cần một Quốc vương như vậy, chúng ta càng không thể tha thứ cho lỗi lầm hắn đã phạm phải.”
Quân lính nhanh chóng chiếm đóng cung điện, Quốc vương cũng bị đưa đi tạm giam. Cung Ngũ cuối cùng đã có thể đi ngược lại đám người tiến về phía trước, xuyên qua biển người, chạy thẳng về phía Công tước đại nhân. Công tước đại nhân ngồi ở trong xe nhìn dòng người đông nghịt tràn vào cung điện. Trong dòng người ấy, anh thấy một người đang cố len ra ngoài, giống như một mũi tên bay khỏi cung, chạy chính xác về chỗ anh.
Anh đẩy cửa xe ra, vịn cửa xe, từ từ đứng dậy ra ngoài. Cung Ngũ mắt chữ A mồm chữ O sững sờ trong giây lát, rồi nhoẻn miệng cười rạng rỡ như đóa hoa hướng dương dưới ánh mặt trời. Cô ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, lao nhanh về phía Công tước đại nhân. “Anh Tiểu Bảo!” Cô nhảy mạnh lên người anh giống như một con khỉ tinh nghịch, bám vào lòng anh, “Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân dựa lưng vào thân xe, đỡ chặt lấy cô, không để cô rơi xuống. Mùi hương quen thuộc tràn vào cánh mũi, anh ôm chặt cô vào lòng, chống cằm lên vai cô, mãi mà không nhúc nhích.
Cung Ngũ muốn hôn anh mà anh cứ ôm cô mãi, cô muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được. Cô chớp mắt dè dặt hỏi: “Anh Tiểu Bảo... anh Tiểu Bảo, anh vẫn ổn chứ?” Công tước đại nhân: “Anh không ổn” Cung Ngũ kinh hãi: “Anh Tiểu Bảo, chân anh đã có thể đứng lên rồi, vẫn không ổn à? Anh không khỏe chỗ nào?” Cô vặn vẹo muốn xuống, “Để em xem xem, để em xem xem!”
Qua một lúc lâu, Công tước đại nhân mới trả lời: “Làm thế nào đây Tiểu Ngũ? Anh luôn muốn làm anh hùng của em, nhưng lần nào cũng là em làm anh hùng của anh...”
Cung Ngũ lập tức đắc ý, cô lớn tiếng nói: “Đúng vậy, em luôn muốn làm đại anh hùng của anh Tiểu Bảo, như vậy thì người khác sẽ không có mặt mũi đâu mà nói em không xứng với anh Tiểu Bảo, cái gì cũng phải làm phiền anh Tiểu Bảo nữa! Em giỏi như vậy, sau này ai còn dám nói em gây trở ngại cho anh Tiểu Bảo, nói em không xứng với anh Tiểu Bảo, em sẽ ném băng vệ sinh vào mặt người đó!”
Công tước đại nhân gục trên vai cô khẽ cười ra tiếng, siết chặt hai tay đang ôm cô, anh nói: “Xin lỗi, anh khiến Tiểu Ngũ thất vọng rồi.”
“Không đâu! Anh Tiểu Bảo anh xem đi, chúng ta hiểu ý nhau như vậy, chúng ta đều biết cái gì mới là tốt nhất cho nhau. Anh bảo vệ tốt cho bản thân, làm việc anh phải làm. Em bảo vệ tốt cho em, làm việc em nên làm. Em không giúp được thì em sẽ không gây thêm phiền phức cho anh, không làm anh phân tâm, cũng tự lượng sức mình không làm chuyện bản thân không làm được.”
Công tước đại nhân ôm chặt cô: “Anh rất vui, Tiểu Ngũ biết vì mình, vì anh mà đưa ra lựa chọn chính xác nhất.”
Dùng một chút, anh lại nói: “Tiểu Ngũ, nhớ lấy, cho dù là lúc nào, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù xảy ra chuyện lớn thế nào, anh cũng sẽ không vứt bỏ em, tuyệt đối sẽ không...” Cung Ngũ vẫn cười, nhưng không biết tại sao nước mắt lại chảy xuống. “Vâng! Em biết mà, em luôn biết là như vậy.”
Anh từ từ buông tay ôm cô ra, một tay mở cửa xe, cẩn thận chui vào trong xe, “Chúng ta về nhà trước. Nơi này sẽ có người thu dọn tàn cuộc.” Ngồi vào xe, Cung Ngũ nằm bò trong lòng anh không nhúc nhích, nói: “Anh Tiểu Bảo, nếu như sau này không có nhiều chuyện như vậy thì tốt...”
Công tước đại nhân khẽ nói: “Sau này sẽ không có nhiều chuyện như vậy nữa.”
Cô xị mặt ra, “Thật không?” “Thật.”
“Nhưng Gaddles vẫn là Gaddles đó, cho dù Quốc vương đổi thành người khác, cũng vẫn là Quốc vương, gia tộc Edward vẫn là gia tộc Edward... không có gì thay đổi cả...” “Không đâu.” Anh nói: “Gaddles sẽ không phải là Gaddles đó nữa, Quốc vương cũng sẽ không phải là Quốc vương trước đây, gia tộc Edward cũng sẽ không là gia tộc trước kia nữa.”
Cung Ngũ ôm chặt lấy eo anh, “Không sao, chỉ cần ở bên anh Tiểu Bảo là được.”
Công tước đại nhân cúi đầu xuống, nhìn cô ngoan ngoãn nằm ở trong lòng mình, dịu dàng vuốt tóc cô đáp một tiếng: “Anh cũng thế.” Bốn mùa thay đổi, đông đi xuân tới, Cung Ngũ cảm thấy đã rất lâu mình chưa về nhà. Đợt này cô đặc biệt căn dặn Nhạc Mỹ Giảo, bảo bà đừng gọi điện thoại cho cô, lý do là học hành bận rộn, phải làm luận văn tốt nghiệp, được nghỉ cũng không định về. Thật ra cô nói dối như vậy là sợ bà lo lắng.
Thời gian dần trôi qua, Cung Ngũ cũng chứng kiến sự thay đổi của một quốc gia ở khoảng cách gần. Cô luôn cảm thấy một năm thật dài, bây giờ nhìn lại, thời gian qua thật nhanh, vụt một cái đã trôi qua, chớp mắt, cô đã ở Gaddles hơn ba năm, chẳng mấy chốc đã sắp tốt nghiệp rồi.
Cung Ngũ vẫn nhớ mình dùng thân phận giao lưu học tập đến đây, bây giờ hình như cũng đến lúc phải về rồi. Đợt này cô đang bận thi cử để có thể sớm lấy được bằng tốt nghiệp, sau đó vui vẻ trở về Thanh Thành, học cùng Yến Đại Bảo, không chừng còn có thể lấy được một tấm tốt nghiệp nữa.
Gaddles không có đảo chính, nhưng xảy ra một chuyện bức vua thoái vị thanh thể còn to lớn hơn đảo chính. Các tầng lớp liên minh lại ép Quốc vương đương nhiệm thoái vị.
Quân đội liên mình tìm được Matthew Hal bị Quốc vương nhốt ở dưới tầng hầm trong cung điện. Cậu ta là nhân chứng trực tiếp nhất Quốc vương định giết người diệt khẩu cho nên tạm thời được bảo lãnh đợi xét xử. Cậu ta bị gia tộc Hal xóa bỏ thân phận chủ gia tộc. Gia tộc Hal lại chọn một vị trưởng lão lập được công lao trong sự kiện lần này lên làm chủ gia tộc.
Dennis được gia tộc Brod đưa ra nước ngoài, mưu đồ trốn tội, cuối cùng vẫn bị nhân viên truy lùng bắt trở lại, chờ xét xử.
Hoàng hậu Gloria và Matthew thống dâm có thai, mưu đồ làm xáo trộn huyết thống vương thất mà không thành, bị tạm giam chờ xét xử. Vương quốc Gaddles nhất thời không có chủ, đội quân liên minh tạm thời thành lập quốc hội. Quốc hội căn cứ vào quy định về người thừa kế ngôi vua và nguyện vọng của người thừa kế, cuối cùng gánh nặng Quốc vương kế nhiệm rơi lên vai Helena. Cô trở thành Nữ hoàng tận nhiệm của vương quốc Gaddles.
Thành viên quốc hội đỏ mặt tía tai cãi nhau tranh luận phương hướng phát triển vương quốc Gaddles trong tương lai.
Mà nhân dân Gaddles thì bởi vì Quốc vương thoái vị, đạt được mục đích, tiếp tục cuộc sống của mình.
Chuyện duy nhất khiến cho người ta nhức đầu chính là mấy lão già của quốc hội kia ai cũng không muốn vứt bỏ lợi ích. Trong phủ Công tước, Cung Ngũ uể oải nằm trên sofa, không muốn nhúc nhích. Công tước đại nhân hỏi: “Không thoải mái à?” “Không phải. Em đang bị mắc hội chứng tổng hợp trước khi tốt nghiệp, không biết sau khi tốt nghiệp phải làm gì. Đầu óc đang hơi khó chịu...” Công tước đại nhân cười, nhẹ nhàng bóp thái dương cho cô, “Lo lắng hả? Vua một nước cũng không phiền não như em.”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn anh, “Em còn lo lắng hơn vua một nước. Anh Tiểu Bảo anh đọc báo rồi chứ? Báo viết, bọn họ tranh cãi mãi mà không xong, những người này đều ăn no rửng mỡ, tại sao nhất định phải cãi nhau chứ? Em đọc báo hôm qua còn có cả ném giày... Ôi chao, đau đầu!”
Công tước đại nhân vội vàng bóp đầu cho cô: “Còn đau không?” Cung Ngũ cười tinh nghịch: “Anh Tiểu Bảo xoa là hết đau rồi, nếu như anh Tiểu Bảo hôn, em sẽ khỏi hẳn.”
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, cô lập tức bò dậy, “Được rồi, hết đau rồi!” Cô nhanh nhẹn chui vào trong lòng anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, em quên nói với anh là hôm qua mẹ em gọi điện thoại cho em.” Công tước đại nhân nhìn cô không nói gì, Cung Ngũ cười, chột dạ, nói: “Mẹ em bảo em tốt nghiệp rồi nhanh chóng trở về, không cho phép em ở Gaddles. Anh Tiểu Bảo anh nói xem làm thế nào đây?”
Công tước đại nhân: “Còn có hai tháng à?” Cung Ngũ: “Chưa đến hai tháng nữa! Thời gian trôi qua thật là nhanh, chỉ chớp mắt, lại đã qua một năm. Em sắp tốt nghiệp, sắp phải đi làm rồi. Anh Tiểu Bảo, nếu thời gian trôi chậm một chút thì tốt biết bao. Em không muốn trưởng thành một chút nào, không muốn thành người lớn một chút nào... quá nhiều phiền não...”
Công tước đại nhân: “Vậy Tiểu Ngũ không cần trưởng thành, đối với anh, Tiểu Ngũ vĩnh viễn là một đứa bé.”
Cung Ngũ chế giễu anh: “Anh nuôi con gái à? Có lẽ đến lúc đó anh không mệt, cô Triển nhìn cũng mệt mỏi, mắng chết anh.”
Công tước đại nhân: “Không đầu, mami sẽ chỉ xem thường anh thích bị ngược thôi. Tiểu Ngũ, anh với mẹ anh đều thích em hơn em nghĩ nhiều. Người anh thích, mẹ anh nhất định sẽ thích. Người anh không thích, bà ấy sẽ không thèm nhìn lấy một cái, nhưng em thì khác, cho dù không có anh, bà ấy cũng sẽ thích em.”
Cung Ngũ cười: “Em bị anh làm chóng cả mặt rồi, có điều em biết anh đang khen em, đúng không? Ha ha!”
“Đúng, anh đang khen em.” Anh cười, cọ má vào mặt cô, nói: “Nếu như tốt nghiệp rồi, nhớ cô Nhạc và Tiểu Bát, Tiểu Ngũ cứ về trước, đợi anh một thời gian, anh sẽ về tìm em.”
Cung Ngũ đẩy anh ra, “Anh Tiểu Bảo anh nói thật chứ?”
Công tước đại nhân gật đầu, “Thật. Chuyện bên này không kết thúc dễ dàng như vậy đâu, có lẽ sẽ dây dưa rất lâu, nhưng Gaddles chắc chắn sẽ không trở lại như trước đây. Qua lần này, anh cũng không cần bận rộn giống như trước đây nữa, cũng sẽ có thời gian ở bên Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ có chút buồn bã, lại có chút vui vẻ. Cô suy nghĩ một chút, lại dựa đầu vào người anh, nói: “Bây giờ em vẫn chưa nhớ mẹ em và Tiểu Bát, đợi em về rồi hãy nói... Dù sao, em đoán cái thằng nhóc Tiểu Bát tồi đó đã quên em rồi. Bây giờ đi nhà trẻ, ngày nào cũng đi sau lưng theo đuổi mấy cô bé xinh đẹp nhà người ta, không ra sao cả!” Công tước đại nhân cười, “Chắc chắn Tiểu Bát nhớ Tiểu Ngũ, chỉ là em không về, tình cảm của trẻ con sẽ nhạt đi, chuyện này rất bình thường.”
Cung Ngũ gật đầu: “Anh Tiểu Bảo nói cũng đúng, Tiểu Bát quá nhỏ, không sống chung tình cảm sẽ nhạt đi.” Cô cười hì hì nằm bò lên vai anh, nói: “Ôi, em cảm thấy đầu lại hơi đau rồi.” Công tước đại nhân hỏi: “Muốn anh xoa cho em không?” Cung Ngũ lắc đầu, “Không cần,” Cô nằm bò trên người anh trêu chọc, “Không cần anh Tiểu Bảo xoa, cứ ôm em như vậy là được rồi...”
Anh xoa đầu cô cưng chiều nói: “Vậy thì cứ ôm thế này...”
Cung Ngũ không nhịn được cười: “Chẳng trách rất nhiều cô gái đều thích làm nũng...”