Công Tước

Chương 1187 : Không nỡ

Ngày đăng: 18:24 30/04/20


Xét thấy biểu hiện thái độ của Công t3ước đại nhân rất tốt, Cung Ngũ cảm t2hấy bản thân là người đoan trang, kh5éo léo, độ lượng, không thể quá tùy 4hứng được. Nếu như cô không kiên nhẫ0n nghe thì lại giống y được anh càng chiều mà kiêu ngạo. Hơn nữa, sức khỏe của Công tước đại nhân mới vừa tốt hơn được một chút, ngộ nhỡ lại bị tức giận làm bệnh nặng hơn thì sao? Vì vậy, Cung Ngũ hắng giọng, tỏ vẻ miễn cưỡng nói: “Vậy được rồi, anh nói em nghe xem. Vừa nãy anh nói rồi đó, thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị” Công tước đại nhân dịu dàng ôm lấy cô, nói: “Vậy chúng ta hãy nói từ đầu đi. Ừm, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ngũ, anh cảm thấy cô gái này thật là ngốc, thế nhưng hành động lại khá nhanh nhẹn...” Cung Ngũ quay ngoắt đầu lại, “Anh Tiểu Bảo!” Công tước đại nhân cười: “Là thật đấy, anh đang nói thật ấn tượng ban đầu của anh đối với Tiểu Ngũ. Đây là mở đầu, Tiểu Ngũ phải kiên nhẫn nghe mới đúng.” Cung Ngũ chun mũi lại, chỉ đành gật đầu, nói: “Vậy được rồi, anh tiếp tục đi.” “Ừm, sau đó anh lại liên tục gặp Tiểu Ngũ mấy lần, anh cảm thấy chúng ta rất có duyên. Anh nghi ngờ ông trời cố ý nhắc nhở anh, cho nên anh chú ý đến Tiểu Ngũ nhiều hơn. Sau đó, khi chủ Yến đến làm khó dễ nhà họ Cung...”



“Tại sao chủ Yến phải cố ý làm khó dễ họ?” Cung Ngũ tò mò.



“Lúc đó nhà họ Cung có một hạng mục, chính là cái hạng mục Bộ Sinh ra mặt đó, vốn dĩ chú Yến cũng nhìn trúng, không ngờ lại bị nhà họ Cung nẫng tay trên. Chú Yến nhỏ mọn như vậy, có thể không tìm cơ hội trả thù sao? Sau đó không biết tại sao dáng vẻ Tiểu Ngũ vừa sợ hãi lại vừa bình tĩnh cứ xuất hiện trong đầu anh mãi, rõ ràng nước mắt đã trào ra rồi nhưng lại không để cho nó chảy xuống. Lúc đó anh cảm thấy cô gái này thật đặc biệt. Nhất định là một cô gái nội tâm vừa nhát gan vừa mạnh mẽ, tuy sợ hãi nhưng lại rất kiên cường...”



Cung Ngũ vốn dĩ đang ngồi thẳng người nghe. Giọng nói êm ái của anh văng vẳng bên tai khiến cô bất giác tựa vào vai anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi cô mở mắt ra thì trời đã sáng rồi. Cô dùng sức đấm mấy cái lên giường, tức chết đi được. Cung Ngũ bò dậy đi tìm Công tước đại nhân, nhưng lại thấy anh đang nói chuyện với Bộ Sinh. Còn Bộ Tiểu Bát ở bên cạnh đang chống tay xuống đất trồng cây chuối. Cung Ngũ khiếp sợ: “Tiểu Bát, em lợi hại như vậy từ lúc nào thế?” Bộ Tiểu Bát vẫn đang trồng cây chuối, nói: “Ngày nào Tiểu Bát cũng phải rèn luyện thân thể, như vậy mới cao...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng lên, kiên trì năm phút, sau đó lại từ từ hạ chân xuống, nói: “Chị, Tiểu Bát rất lợi hại.”



Cung Ngũ giơ ngón tay cái lên: “Tiểu Bát thật giỏi!” Bộ Tiểu Bát được khen lập tức vui sướng: “Chị, Tiểu Bát còn biết bắn súng, còn biết lái xe. Tiểu Bát còn biết lái máy bay, còn biết bơi, còn biết trèo lên mỏm núi đá, còn biết...” Cậu nói một hơi một đống thứ, Cung Ngũ nghe mà chóng cả mặt, cảm thấy trẻ con thích nói khoác, cô gật đầu khen ngợi: “Tiểu Bát thật là lợi hại!”



Bộ Tiểu Bát cười, đắc ý: “Mẹ cũng nói Tiểu Bát lợi hại. Sau này Tiểu Bát sẽ học được nhiều kỹ năng hơn bảo vệ chị và em gái.” Cung Ngũ gật đầu, vừa nói chuyện với Bộ Tiểu Bát, vừa liếc Công tước đại nhân, cảm thấy người này thật là quá xảo quyệt. Rõ ràng anh đã đồng ý thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị rồi, thế mà cô ngủ cũng không gọi cô một tiếng. Ăn sáng xong, Cung Ngũ phải cùng Bộ Tiểu Bát đến trại ngựa, tối hôm qua cô đã hứa với thằng bé rồi.



cả buổi sáng, hai chị em cưỡi ngựa chơi điên cuồng. Cung Ngũ dắt Nini, Bộ Tiểu Bát nghênh ngang kiêu ngạo cười trên con ngựa mẹ tính cách ôn hoà, “Chị xem nó có giống Bạch Long Mã không?”



Cung Ngũ cười, “Giống Bạch Long Mã cỡ nhỏ.”



“Em muốn ngày nào cũng ở đây!” Bộ Tiểu Bát nói, “Chị, Tiểu Bát đi học với chị được không?” Cung Ngũ lau mồ hôi: “Tiểu Bát à, nhà trẻ của em ở Thanh Thành mà, trường chị không có nhà trẻ đâu!” Bộ Tiểu Bát bĩu môi: “Ồ. Nhưng mà, nhưng mà Tiểu Bát thích chị! Tiểu Bát muốn ở bên chị!”



“Chị cũng thích Tiểu Bát, nhưng mà phải đi học chẳng làm sao được. Sau khi tốt nghiệp, chị phải về Thanh Thành tiếp tục đi học, đến lúc đó chúng ta sẽ ở bên nhau.”



“Bao giờ thế?”



“Nhanh thôi, em và ba em qua đây chính là tham gia buổi lễ tốt nghiệp của chị. Đợi qua buổi lễ tốt nghiệp, chị sẽ về.”



Bộ Tiểu Bát chỉ đành gật đầu: “Ồ, vậy được rồi.” Hai chị em chơi đến trưa, Tiểu Bát kêu đói, Cung Ngũ lại dẫn cậu về ăn cơm. Trên đường hai chị em vừa đi vừa nói chuyện: “Chị, chị tốt nghiệp rồi, có phải sau này không cần đi học nữa không?” Cung Ngũ lắc đầu: “Tốt nghiệp rồi cũng phải học tiếp. Chỉ có không ngừng học tập, chúng ta mới có thể tiến bộ.”



Bộ Tiểu Bát chớp mắt, sau đó cậu gật đầu tỏ vẻ quyết tâm, “Vâng, Tiểu Bát cũng sẽ cố gắng.” Cậu quay đầu lại nói với Cung Ngũ: “Tiểu Bát không thích thi. Ông nội nói, Tiểu Bát không cần cố gắng thi, thi cũng vô dụng.”



Cung Ngũ kinh hãi: “Tiểu Bát này, chị nói với em, ông nội nói chuyện em nghe là được rồi, không nhất định phải nhớ, đặc biệt là chuyện đi học. Những chuyện khác em có thể nghe, nhưng chuyện đi học em không thể nghe lời ông nói như vậy được. Bởi vì chúng ta phải nghiêm túc học hành, cho dù làm lưu manh thì cũng là lưu manh có văn hóa, biết chưa?”
Cái cổ họng nhỏ bình thường không lớn, lúc này không biết làm sao lại có thể hỗ to như vậy. Cậu gọi bằng tiếng Trung, mặc dù rất nhiều người nghe không hiểu, nhưng vẫn khiến người xung quanh phát ra một trận cười thiện ý.



Cung Ngũ nghe thấy lập tức quay đầu lại, thấy Bộ Tiểu Bát đang đứng ở cạnh sân khấu cô liền cười với cậu bé.



Đợi hiệu trưởng trao vòng nguyệt quế cho cô xong, Bộ Tiểu Bát vẫn nhoài người lên bục sân khấu không nhúc nhích.



Bộ Tiểu Bát rất vui vì cuối cùng cũng nhận ra chị, quay đầu lại cười toe toét với Công tước đại nhân, “Anh, em tìm được chị rồi!” Công tước đại nhân cười, “Đúng, đó là chị, chúng ta ngồi đây im lặng nhìn chị, đợi chị xuống rồi nói chuyện với chị.” Cung Ngũ đi từ trên xuống, nhanh chóng đi đến trước mặt Bộ Tiểu Bát. Bộ Tiểu Bát lập tức đứng lên, dang cánh tay nhỏ ra, ôm lấy cô: “Tiểu Bát thích chị nhất!”



Bộ Sinh ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, cái đồ không tin không phổi này, ai là người cho cậu ăn ngon mặc đẹp chứ? Thích chị nhất? Chị lấy bao lì xì của cậu, ba cho cậu bao lì xì, rốt cuộc nên thích ai?



Nhóc con long lang dạ sói. Tư Đồ Lệ cầm máy ảnh đến, nói: “Nào nào, chụp ảnh chung cho mọi người.” Công tước đại nhân giơ tay đón lấy Tiểu Bát, một tay bể cậu, một tay kéo Cung Ngũ, đứng cạnh nhau. Bộ Tiểu Bát lập tức gọi Bộ Sinh: “Ba, ba cũng qua đây đi!” Bộ Sinh nhìn cậu một cái, lạnh lùng, sau đó đi tới đứng ở bên cạnh, Tư Đồ Lệ cầm máy ảnh lên chụp một tấm.



Dưới yêu cầu mãnh liệt của Bộ Tiểu Bát, Tư Đồ Lệ chụp cho hai người bọn họ mấy bức ảnh riêng. Buổi lễ diễn ra vào buổi sáng, buổi chiều là hoạt động trước đêm tốt nghiệp, chính là mời các đơn vị ở bên ngoài mua một ít đồ ăn ở một góc sân vận động. Trước đây, Cung Ngũ đều đến đó ăn chùa, ăn đến no nê rồi mới về.



Sau buổi lễ tốt nghiệp, Cung Ngũ làm nốt các thủ tục cần thiết, trả lại trường các loại thẻ.



Cô xách túi lớn túi nhỏ trong tay, đứng đối diện với Công tước đại nhân ở cổng phủ Công tước, nói: “Anh Tiểu Bảo, hôm nay em bắt đầu tốt nghiệp, cũng thất nghiệp rồi.” Công tước đại nhân mỉm cười, dang hai tay ra nói: “Chào mừng cô gái thất nghiệp thân yêu của anh, cây ATM sống của em đợi em rất lâu rồi.” Cung Ngũ cười to, nhào vào trong lòng anh nói: “Cây ATM sống của em, mau để em hồn cái nào!” Công tước đại nhân ôm cô nói: “Hai ngày nữa anh Bộ và Tiểu Bát về Thanh Thành rồi, Tiểu Ngũ về cùng bọn họ được không?”



Cung Ngũ khựng lại, cô ngẩng đầu lên: “Anh Tiểu Bảo, em vừa mới tốt nghiệp, anh đã muốn đuổi em đi rồi à?”



“Sao có thể chứ?” Công tước đại nhân nói, “Anh muốn đưa em về, nhưng anh sợ anh rời đi sẽ có bất trắc gì. Anh không đưa em về anh lại không yên tâm, nếu như Tiểu Ngũ đi cùng Tiểu Bát, trên đường có người nói chuyện với em, chơi với em, như vậy cả đường bay về em sẽ không cảm thấy nhàm chán, như vậy anh sẽ yên tâm hơn.” Cung Ngũ suy nghĩ một chút, anh nói hình như cũng đúng, vì vậy cô gật đầu, nói: “Vậy được rồi, em tha thứ cho anh.” Cô lại giơ tay ôm anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, vậy lúc nào thì anh về tim em?” Công tước đại nhân cười: “Ba đến năm tháng nữa, anh nhất định sẽ về tìm Tiểu Ngũ.”



Cung Ngũ nhướng mày: “Thật chứ?”



Công tước đại nhân gật đầu: “Thật.”



Cung Ngũ hít sâu, sau đó cô gật đầu: “Vậy được rồi, em tin chắc chắn anh Tiểu Bảo sẽ không lừa em!” Công tước đại nhân: “Đúng thế, anh sẽ không lừa Tiểu Ngũ đâu.”