Công Tước
Chương 1192 : Về nhà (2)
Ngày đăng: 18:24 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quần áo bị dính bùn lúc ở nhà Yển Đại Bảo đã được giặt sạch sẽ và hong khô vì vậy Bộ Tiểu Bát mặc về nhà không có ai phát hiện 3ra.
Bộ Tiểu Bát mím môi, vẻ mặt không tình n5guyện, nhưng nghĩ đến việc cho dù ở nhà chị cũng đi học, cuối cùng cậu quyết định ngoan ngoãn đi nhà trẻ.
Cung Ngũ gật đầu: “Mẹ nói rất đúng, con sẽ hỏi anh ấy. Anh ấy còn giấu con nữa chứ, hẹp hòi!” Bộ Sinh không hề ngước mắt lên nhìn bọn họ, chăm chú bóc quả óc chó, để đầy một bát nhỏ. Nhạc Mỹ Giảo ăn không nhanh như vậy cho nên cứ tích lại gần.
Bộ Tiểu Bát tủi thân mếu máo, Nhạc Mỹ Giảo tức giận bể cả cái bát nhỏ đến trước mặt Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát, cùng ăn đi, chúng ta cùng nhau chia sẻ. Ba không thích ăn, không cần cho ba ăn.”
Cung Ngũ tắm xong, chui vào chăn nằm từ sớm, cầm điện thoại ra xem tin nhắn, phát hiện không có tin nhắn mới, có lẽ Công tước đại nhân bận không có thời gian gửi tin nhắn cho cô.
Cung Ngũ cầm gối kê sau lưng, sau đó nhắn tin cho những người bạn ở Thanh Thành, bảo cho bọn họ biết cô đã về rồi.
Đầu tiên là nhắn tin cho Lam Anh, Lam Anh trả lời lại rất nhanh: [Cậu về thật rồi à? Lúc nào thế?]
Cung Ngũ: [Tớ vừa về hôm nay, mệt chết đi được. Ngày mai tớ đến trường, cậu có đi không?]
Lam Anh: [Đi chứ, ngày mai nói chuyện.]
Cung Ngũ: [Được! Trả lời Lam Anh xong, cô lại nhắn tin cho Cung Ngôn Đình: [Anh Tư, em là Tiểu Ngũ, em về Thanh Thành rồi, anh ở đâu thế? Lúc nào về nhà thăm em chút, bây giờ em học ở đại học Thanh Thành, ha ha.] Cung Ngôn Đình gọi điện thoại ngay lại: “Tiểu Ngũ! Em về rồi à?” “Vâng, em về rồi! Anh có nhớ em không?” Cung Ngôn tình vui vẻ nói: “Đương nhiên. Em về là tốt rồi, có định đi nữa không?”
Cung Ngũ: “Tạm thời sẽ không đi nữa, quay về đi học thôi, sau này... cụ thể để sau rồi nói.” Im lặng một lúc, Cung Ngôn tình hỏi: “Cậu Phí thì sao? Em về nước rồi, cậu ấy không về à?” “Bây giờ anh ấy bận lắm không thể nào về được, đợi anh ấy xong việc rồi sẽ về tìm em. Anh yên tâm đi, không sao, em tin anh Tiểu Bảo.”
Cung Ngôn Đình muốn nói em gái mình như vậy là ngốc, con trai đâu có đáng tin thể. Anh ta lăn lộn ở bên ngoài, thật sự không tìm được mấy người tốt ở bên cạnh. Những người trước kia toàn là chồng tốt, ba tốt, bây giờ là cái gì chứ? Chỉ cần có cơ hội ở bên ngoài là không ra sao cả.
Cung Ngôn Đình lo lắng thay cho cô, nhưng anh ta cũng không thể nói thẳng như vậy. Ngộ ngỡ Tiểu Ngũ quá thích quá tín nhiệm, anh ta mà nói xấu đối phương thì chẳng khác nào đang phá hoại tình cảm anh em, cho nên Cung Ngôn Đình chỉ có thể nói: “Ừ, em có tính toán là được, cũng không thể quá tin tưởng đối phương, dù sao mình cũng phải để tâm chút, biết không?”
Cung Ngũ cười: “Em biết rồi! Anh Tư yên tâm đi. Nếu như em không tự tin như vậy, em cũng không dám về.”
“Hai ngày nay anh hơi bận, đợi qua thời gian này, thứ năm tuần sau anh sẽ đi tìm em.” Cung Ngôn Đình nói: “Nhớ dành thời gian cho anh đấy.” “Này này, anh Tư anh đừng cúp điện thoại, em còn chưa hỏi anh nữa.”
“Chuyện gì em nói đi.”
“Mẹ nói anh có người yêu rồi. Ai thế? Em có biết không? Gửi hình cho em xem nào, em tò mò chị dâu tương lai của em trông như thế nào.”
Cung Ngôn tình cười nói: “Hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng, chỉ như vậy thôi.”
“Anh Tư anh đừng có qua loa lấy lệ, nhìn em giống người dễ bị lừa lắm à? Nhanh lên, khai báo thành thật, ai thế? Em có quen không?” Cung Ngũ tò mò. “Đợi lần sau gặp rồi nói.” Cung Ngôn Đình vẫn cười, “Bây giờ không nói cho em biết, tạm thời giữ bí mật.” “Có phải là người ta không muốn công khai, anh không dám nói không? Anh Tư, nếu như vậy, anh chính là sợ vợ, biết không? Anh xong đời rồi.”
Cung Ngôn Đình: “...” Cung Ngũ cúp điện thoại, yên tâm ngủ một giấc, ngày mai phải dậy thật sớm mới được.
Sáng sớm, Bộ Tiểu Bát khóc lóc ầm ĩ ở bên ngoài, muốn Nhạc Mỹ Giảo đưa cậu đi nhà trẻ, nhưng Bộ Sinh nào dám để Nhạc Mỹ Giảo bụng to đưa cậu đi, đương nhiên không đồng ý.
Cung Ngũ đứng ở cửa, ngủ gà ngủ gật nhìn Bộ Tiểu Bát giở trò xấu, cuối cùng Nhạc Mỹ Giảo nói: “Tôi cùng cậu đưa nó đi học, được rồi chứ?” Đối với chuyện Bộ Sinh suốt ngày bắt nạt Bộ Tiểu Bát, Nhạc Mỹ Giảo vô cùng bực bội, nhưng hết cách rồi, bà lại không thể trông chừng hai cha con suốt ngày được. Nói Bộ Sinh thì anh ta chỉ tỏ vẻ nghe trước mặt rồi đâu vẫn hoàn đấy, Nhạc Mỹ Giảo chỉ có yêu thương và quan tâm Tiểu Bát nhiều hơn, cố gắng giảm bớt thời gian cậu nhóc bị ba bắt nạt.
Nghe thấy mẹ cũng đi cùng, cuối cùng Bộ Tiểu Bát mới yên tĩnh, một nhà ba người ra ngoài. Cung Ngũ ăn cơm xong, sửa sang lại rồi ngồi xe đến trường học. Vừa mới xuống xe, cô đã thấy Yến Đại Bảo đang đứng ở cổng trường. Nhìn thấy cô, Yến Đại Bảo lập tức chạy qua: “Tiểu Ngũ! Tớ ở đây! Tiểu Ngũ cậu đến rồi à? Tớ đợi cậu lâu lắm rồi!”
Cung Ngũ: “Cậu không đến lớp đi, ở đây làm gì?” “Đợi cậu đó!” Yến Đại Bảo kéo cánh tay Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, cuối cùng chúng ta lại có thể làm bạn tốt giống như trước kia rồi, đúng không?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, thật tốt!” Yến Đại Bảo vui vẻ nhảy chân sáo suốt cả đường đi, “Tiểu Ngũ, cậu đoán hôm nay học cái gì?” “Học cái gì thế?” Yến Đại Bảo cười: “Hôm nay là giờ học chuyên ngành. Ha ha ha! Dạy bằng tiếng Anh, hai ngày nay đang học về tình hình quốc tế, cậu đi nghe sẽ biết.”
Cung Ngũ gật đầu: “Tớ thích, đi, nghe giảng thôi!”
Trước kia Cung Ngũ sợ nhất chính là giờ học dạy bằng tiếng Anh, cô cũng không hiểu tại sao mẹ cô cứ nhất định phải chọn chuyên ngành tiếng Anh cho cô. Lúc đi học cô sợ nhất giáo viên gọi người trả lời câu hỏi, bởi vì cô căn bản không biết giáo viên đang nói gì, nhưng bây giờ cô không sợ một chút nào.
Lúc chọn chỗ ngồi, cô đặc biệt chọn ở giữa. Lớp học bậc thang, nếu ngồi ở phía sau, lát nữa sẽ không nghe được tiếng giáo viên giảng. May mà lần nào Lam Anh cũng đến rất sớm, biết Cung Ngũ trở lại học, còn đặc biệt chiếm hại chỗ ở giữa, đợi bọn họ đến.
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đi qua đó ngồi, Lam Anh vẫy tay với bọn họ từ xa. Lam Anh vẫn xinh đẹp, lại mang theo một chút lạnh lùng, nhưng lại không lạnh như băng khiến người ta khó đến gần giống như trước đây. Cung Ngũ nhìn cô ấy mấy lượt rồi mới ngồi xuống, sau đó cô hỏi: “Anh Anh, có phải cậu đang yêu không?” Lam Anh ngẩn ra, “Hả?”
Yến Đại Bảo như nghe được tin hot gì, lập tức thò đầu qua, hỏi: “Có thật không? Sao tớ lại không biết? Anh Anh cậu yêu từ lúc nào thế? Lại nói với Tiểu Ngũ không nói với tớ, tớ sắp tức giận rồi, tớ sắp đau lòng rồi, tớ không vui!” Lam Anh lau mồ hôi: “Tớ có nói gì với Tiểu Ngũ đâu? Không phải cậu ấy mới về sao? Tớ làm gì có cơ hội nói chuyện với cậu ấy?” Yến Đại Bảo trợn mắt, mặt đầy vẻ không tin, “Cậu chưa nói, tại sao Tiểu Ngũ lại biết?” Cung Ngũ trợn mắt: “Bởi vì tớ có mắt! Yến Đại Bảo, ngày nào cậu cũng học cùng cậu ấy, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra à?”
Yến Đại Bảo mờ mịt, “Phát hiện cái gì?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Phát hiện thật ra Anh Anh thay đổi rồi! Nếu không, sao tớ nhìn ra được là cậu ấy đang yêu chứ?”
Lam Anh cuống lên, “Các cậu đừng có tự nhận định như thế chứ, tớ không thừa nhận tớ đang yêu mà!”
Cung Ngũ gật đầu: “Cậu không thừa nhận, nhưng ánh mắt cậu viết ra thế, cậu tuyệt đối đang có gì đó! Đừng ai nghĩ thoát được cặp mắt to vô địch của tớ!”
Lam Anh: “...”
Yển Đại Bảo tiếp tục trừng: “Thành thật khai báo đi!”