Công Tước

Chương 1201 : Chiến tranh gà

Ngày đăng: 18:25 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tại sao chị lại không vui?” Yển Đại Bảo: “Bởi vì Tiểu Ngũ không nói với chị, đương nhiên chị không vui rồi.” Bộ Tiểu Bá3t vội vàng lắc tay Cung Ngũ, “Chị, chị Đại Bảo nói chị ấy không vui, làm thế nào đây?” Cung Ngũ nhìn về phía Yến Đại Bả2o, cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô, “Yển Đại Bảo, cậu làm sao thế?” “Tiểu Ngũ cậu không ở cạnh tớ thì 5thôi đi, cậu còn không nói cho tớ biết, tớ hơi đau lòng.” Nói xong, Yến Đại Bảo tỏ vẻ buồn bã, xoay người rời đi.

<4br>Cung Ngũ thấy vậy vội vàng chạy qua, “Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo, cậu làm gì thế? Tớ nói mấy câu với ba và chị Ba tớ đ0ã, lát nữa tớ sẽ giải thích với cậu, cậu khoan hãy tức giận có được không?”

Yến Đại Bảo suy nghĩ một chút rồi đáp: “Vậy được rồi, vậy tớ sẽ giận sau.” Cung Ngũ bảo Bộ Tiểu Bát đến dỗ Yến Đại Bảo còn mình thì nói chuyện với Cung Truyền Thể. Thật ra thì cũng không có gì đáng nói, chỉ hỏi toàn chuyện nhà, Cung Ngũ đến chủ yếu là không để cho người ta nói Nhạc Mỹ Giảo không biết cách dạy con. Cô ở bên ngoài lâu như vậy, bất tri bất giác học được rất nhiều thứ, biết suy nghĩ cho mình, suy nghĩ cho người khác, bắt đầu biết rất nhiều chuyện cho dù mình không muốn, cũng không thể không làm. Yến Đại Bảo đợi hai tiếng đồng hồ, hết cả giận. Cung Ngũ đứng lên: “Ba, chị Ba, con còn dẫn theo Tiểu Bát, bây giờ phải về trước đây, nếu về muộn mẹ con sẽ lo lắng.” Cung Truyền Thể nhìn Bộ Tiểu Bát, trong lòng cảm thấy bùi ngùi. Ai có thể ngờ năm đó sau khi ly hôn với ông ta, Nhạc Mỹ Giảo lại lấy được người tốt hơn? Cung Ngũ dắt tay Bộ Tiểu Bát, “Ba, chị Ba, mọi người tiếp tục câu cá đi, không cần tiến chúng con. Đặc biệt là ba, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, con có thời gian sẽ đến thăm mọi người.” Cung Ngũ gọi Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo qua đây, bây giờ cậu có thể tiếp tục tức giận rồi!” “Thật không?” Yến Đại Bảo hỏi, sau đó xị mặt ra, mím môi lại, tiếp tục tức giận thật, “Tớ giận Tiểu Ngũ, cậu không tốt với tớ một chút nào.” Cung Ngũ khoác cánh tay Yến Đại Bảo, cười hì hì nói: “Vẫn giận hả? Yến Đại Bảo cậu đừng giận mà. Tớ không nói với cậu là vì chuyện như vậy không đáng chia sẻ. Ban đầu, tâm trạng của tớ không tốt một chút nào. Tớ cảm thấy lòng người quá xấu xa, nhưng anh Tiểu Bảo đã nói với tớ rất nhiều nên tớ cũng nghĩ thông suốt rồi. Yến Đại Bảo đáng yêu của tớ nên vô ưu vô lo, sao có thể vì phàm trần thế tục mà phiền lòng được?”

Yến Đại Bảo nghe xong cảm động nói: “Tiểu Ngũ, hóa ra là cậu suy nghĩ cho tớ nên mới không nói à? Tớ cảm động quá, Tiểu Ngũ sao cậu lại đối xử với tớ tốt như vậy? Tớ vui lắm!” Cung Ngũ cười hài lòng, “Đương nhiên. Tớ không đối xử tốt với cậu thì đối xử tốt với ai chứ?” Yến Đại Bảo hỏi: “Tiểu Ngũ, vậy cậu nói xem, cậu thích anh hơn hay là thích tớ hơn?”

Cung Ngũ: “...” Yến Đại Bảo tròn xoe mắt, mong đợi nhìn Cung Ngũ chờ câu trả lời. Cung Ngũ rất lo lắng, sợ mình trả lời không cẩn thận sẽ khiến cô ấy khóc: “Yến Đại Bảo là người bạn tốt nhất trong tất cả các bạn tốt của tớ, cho nên, chắc chắn là tớ thích Yến Đại Bảo nhất. Mà tớ chỉ có một người bạn trai là anh Tiểu Bảo, cho nên anh Tiểu Bảo chiếm ưu thế, chiếm vị trí bạn trai duy nhất của tớ. Nhưng mà Yển Đại Bảo này, cậu nể tình anh cậu đáng thương như vậy, đừng tranh với anh ấy nữa. Bây giờ cậu không tranh, mọi người đều yêu cậu rồi, cậu nói xem nếu như cậu còn tranh sủng với anh Tiểu Bảo nữa, vậy không phải là cướp đi tất cả yêu thương của anh ấy à? Nếu như vậy, không phải anh Tiểu Bảo sẽ đáng thương chết đi được sao?”

“Tiểu Ngũ, hình như cậu nói đúng, cậu nói thế nào cũng đúng!”

Cung Ngũ hài lòng sờ mặt cô, nói: “Bởi vì sự thật chính là như vậy! Đi thôi, chúng ta đi tìm chú Út, xem có thể xin hai con gà về nhà ăn không.”

Yến Đại Bảo: “Tớ cũng có thể xin hai con không?” Cung Ngũ gật đầu: “Được chứ, chúng ta thương lượng với chú Út xem.” Cô cúi đầu nói với Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát, lát nữa em nhìn thấy chú Út, nhớ phải nói với chị là muốn ăn thịt gà, biết chưa?” Bộ Tiểu Bát: “Như vậy chú Út sẽ cho chúng ta gà mang về nhà à?” Cung Ngũ: “Chưa chắc, nhưng vẫn có hy vọng, đi thôi!” Yến Đại Bảo lại hưng phấn, nghĩ có thể ôm hai con gà về nhà nhổ lông chơi, cảm thấy rất vui vẻ.

Bộ Tiểu Bát cũng nóng lòng muốn thử, vừa đi vừa nói: “Chị, chúng ta có thể trở về nhà làm quả cầu không?”

Ba người đi hai tiếng đồng hồ, lúc quay về, Cung Cửu Dương vẫn đang sưởi nắng. Bộ Tiểu Bát vừa nhìn thấy Cung Cửu Dương, lập tức ngẩng đầu nói với Cung Ngũ: “Chị, Tiểu Bát vẫn muốn ăn thịt gà. Muốn ăn thịt gà thơm phức.” Cung Ngũ: “Tiểu Bát à, thịt gà chỉ có chú Út sai người làm mới có để ăn, biết chưa? Bây giờ không phải là lúc ăn cơm, không có thịt gà.”

“Nhưng Tiểu Bát muốn ăn thịt gà, thịt gà bên ngoài không ngon bằng thịt gà nhà chú Út.” “Tiểu Bát, thịt gà nhà chú Út là nuôi ở trên núi, khác với gà bình thường chúng ta mua, biết chưa? Ngon là đúng rồi.” Cung Ngũ mỉm cười: “Chúng ta không sống ở trên núi, không nuôi được gà ngon như vậy. Đành chịu thôi, chị em ta chỉ có thể lúc nào muốn ăn lại đến làm phiền chú Út sai người làm cho chúng ta ăn thôi.” Cô ngẩng đầu lên, “Chú Út, chúng cháu phải về rồi, lần sau lại đến thăm chú!”

Bộ Tiểu Bát tức giận: “Tiểu Bát muốn ăn thịt gà!”

Yến Đại Bảo ở bên cạnh cũng nói: “Tiểu Bát nói thể làm tớ cũng muốn ăn thịt gà rồi, làm thế nào đây?”

Cung Ngũ nhìn về phía Cung Cửu Dương, nói như thương lượng: “Chú Út, chú nhìn hai người này đi, lớn bé đều như vậy, hay là cháu đưa chú ít tiền, chú bán cho chúng cháu mấy con gà đi.”

Cung Cửu Dương liếc bọn họ, sau đó chặc lưỡi, nói: “Mấy đứa nghĩ chú ngốc hay là thế nào? Không phải là muốn mấy con gà sao? Bán gì chứ, truyền ra ngoài, người ta còn nói chú làm bể trên mà ham tiền, cho cháu gái mấy con gà còn lấy tiền.”

Hắn chậm rãi đứng lên, nói: “Chú bảo người chọn mấy con béo cho mấy đứa...” Hắn còn chưa nói hết câu, Yến Đại Bảo đã đi ủng vào, “Không cần, tôi tự đi bắt, tôi không muốn con béo nhất, tôi muốn con đẹp nhất!”

Cung Ngũ: “...”

Bộ Tiểu Bát vừa thấy Yến Đại Bảo định đi bắt gà, cuống quýt gào lên: “Tiểu Bát cũng muốn đi, Tiểu Bát cũng muốn đi!” Cung Ngủ không nhìn mặt Cung Cửu Dương, đi ủng cho Bộ Tiểu Bát, vỗ cái mông nhỏ của cậu, nói: “Đi đi!” Khóe mắt Cung Cửu Dương giật giật, nhìn Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát chạy đuổi theo gà: “Cháu gái, cháu muốn ăn hết của chú Út à?” “Sao có thể chứ?” Cung Ngũ bình tĩnh trả lời: “Chú Út tài giỏi điển trai thông minh tuyệt đỉnh, muốn kiếm tiền chỉ là chuyện trong nháy mắt, sao có thể bị mấy con gà làm khó, đúng không chú Út?”

Tâm tình Cung Cửu Dương rất không tốt.

Dưới sự kiên nhẫn truy bắt, cuối cùng Yến Đại Bảo cũng bắt được một con gà trống lớn đẹp nhất, màu lông bóng loáng, đẹp y như con công. “Tiểu Ngũ cậu nhìn này, tớ bắt được con này!” Yến Đại Bảo khoe khoang. Cung Cửu Dương nói: “Con này tên là A Phiêu.”

Cung Ngũ: “...” Yển Đại Bảo vui vẻ: “Tôi thích A Phiêu!”

Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời, Cung Cửu Dương lạnh mặt, nhìn Bộ Tiểu Bát đuổi theo một con gà mái nhỏ, nói: “Con đó tên là Thúy Thúy.”

Cung Ngũ: “.” Yến Đại Bảo chạy đi giúp Bộ Tiểu Bát bắt gà, cô đưa A Phiêu cho Cung Ngũ cầm.

Không bao lâu, Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát đã bắt được mấy con về đây. Cung Cửu Dương bắt đầu báo danh: “Cái con có lông dựng ra kia tên là Hạt Sen, con trụi đuôi tên là Ngẩn Ngơ, con gà hoa mơ kia tên Tiểu Thất, con béo nhất tên là Mặt Trăng.”

Cung Ngũ tiếp tục giả vờ không nghe thấy, cô ôm A Phiêu nhìn Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát: “Đủ rồi, đủ rồi, còn bắt nữa sẽ không cầm được, mặc dù chú Út phóng khoáng nhưng chúng ta cũng không thể không biết tiết chế, không thể bắt nữa, biết chưa?”

Yển Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát mặt mày hớn hở, cùng gật đầu: “Biết rồi!” Trên đầu Yển Đại Bảo toàn là lông gà, cô không phát hiện ra, cũng không quan tâm, bảo người trói gà lại, cởi ủng và găng tay ra, cùng Bộ Tiểu Bát vui vẻ bỏ mấy con gà vào cốp xe, chuẩn bị về nhà. “Chị, chúng ta về nhà thôi!” Bộ Tiểu Bát gọi Cung Ngũ. Cung Ngũ nghiêm túc mỉm cười với Cung Cửu Dương: “Cám ơn sự hào phóng của chú Út, khiến Yến Đại Bảo và Tiểu Bát vui vẻ như vậy, thật là quá tốt. Chúng cháu sẽ đến thăm chú Út nữa. Tạm biệt chú Út!” Cô quay người chạy vội đi, cảm thấy Cung Cửu Dương sắp đánh người rồi.

Đồ keo kiệt! Xin hắn mấy con gà còn khó hơn đòi mạng hắn, mau đi thôi, kẻo lát nữa hắn đổi ý, đòi lại gà thì phiền to.