Công Tước
Chương 1205 : Nhân viên nuôi gà (1)
Ngày đăng: 18:25 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cung Ngôn Đình thở dài, “Tiểu Bát qua đây, anh nói chuyện với em.”
Anh ta dẫn Bộ Tiểu Bát đi giảng giải một chút. Thằng nhóc này nghĩ c3ái gì không biết, muốn có em gái lại muốn cắt con chim nhỏ của em trai, vậy mà được? Nhạc Mỹ Giảo nằm ở trên giường, Bộ Tiểu Cửu nằm ở bên cạ2nh bà, nó đang nhắm mắt ra sức bú sữa mẹ.
Thứ hai Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát đều phải đi học, vì vậy, Bộ Tiểu Bát hâm mộ Bộ Tiểu Cửu muốn5 chết, bởi vì cậu cũng muốn giống như Bộ Tiểu Cửu, ngày ngày được ở với mẹ, còn không cần đi học, nhưng nhìn thấy chị cũng phải đi học, cậu vẫ4n ngoan ngoãn đi.
Yến Đại Bảo ở nhà Cung Ngũ hai ngày, ngày ngày ngắm A Phiêu và Thúy Thúy, buồn đến nỗi không ăn nổi.
Đến trư0ờng đi học, buổi tối Yến Đại Bảo còn không định về, Cung Ngũ thấy cô đáng thương như vậy thì nghĩ cách: “Yến Đại Bảo, cậu ở nhà tớ mãi cũng không được đúng không? Tớ cảm thấy cậu cứ phải về đi đã, cậu về mới có cơ hội thuyết phục cô Triến.”
Yến Đại Bảo mím môi, “Mami không cho tớ nuôi A Phiêu và Thúy Thúy.”
Cung Ngũ gật đầu: “Tớ biết, cho nên tớ mới bảo cậu về, chỉ có nói chuyện với cô Triển mới có thể khiến cô ấy đồng ý cho cậu nuôi gà.” “Nhưng mà, nhưng mà mami tớ cứ không đồng ý thì làm thế nào?” Cung Ngũ: “Sau khi cậu trở về thì nhận sai với mami cậu trước, nói cậu không nên nuôi gà ở nhà...” “Nhưng tớ muốn nuôi!” Yến Đại Bảo trợn tròn mắt. Cung Ngũ nổi giận: “Cậu có thể để tớ nói hết không? Rốt cuộc cậu có muốn nuôi gà không hả?” Yến Đại Bảo vội vàng không nói nữa, nghiêm túc nhìn chằm chằm Cung Ngũ, lấy lòng: “Tiểu Ngũ cậu nói đi, cậu nói đi tớ nghe đây.” Cung Ngũ gật đầu, nói: “Cậu về nhận sai với mami cậu, nhận sai xong rồi, tám phần mami cậu sẽ hỏi gà đâu rồi.”
“Nếu như mami tớ không hỏi gà đâu rồi thì sao?” Yến Đại Bảo hỏi.
Cung Ngũ: “Nếu cô ấy hỏi thì tốt, nếu như không hỏi, cậu tự chủ động khai mình gửi gà ở đâu. Đến lúc đó cậu hãy nói với mami cậu, bởi vì mami cậu không cho cậu nuôi A Phiêu và Thúy Thúy, cậu không thể tức giận với mami, cho nên cậu đưa gà cho tớ nuôi. Tớ và Bộ Tiểu Bát mỗi người nuôi hai con, còn đặc biệt mua chuồng gà cho gà, cam đoan nuôi béo trắng, đến lúc đó có trứng gà sẽ đem cho cô Triển ăn.”
Yến Đại Bảo xụ mặt ra, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Có thật không? Như vậy mami tớ sẽ cho tớ nuôi gà à?”
Cung Ngũ nhướng mày: “Chưa chắc, có điều nểu câu nói như vậy, mami cậu sẽ biết tớ nuôi gà rồi, cậu sẽ không có cơ hội nuôi nữa, cầu nhất định sẽ đau lòng khó chịu. Cầu chọn lúc ba câu có ở đó để nói, nhất định ba cậu sẽ sốt ruột cũng muốn mua chuồng gà cho cậu. Đến lúc đó chuồng gà cũng mua rồi, cậu nuôi gà ở chỗ mẹ cậu không thường xuyên lui tới, tốt nhất là có thể nuôi cho gà đẻ trứng, luộc cho cô ấy một quả. Như vậy đợi ngày nào đó phát hiện ra, cô ấy sẽ không vội giết gà của cậu, bởi vì đến lúc đó không có gà, chuồng gà cũng vô dụng, còn không có trứng gà mà ăn.” Yến Đại Bảo nói: “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy cách cậu nói hình như rất hữu dụng. Cậu chờ đó, hôm nay tớ về sẽ nói với mami, nhất định phải khiến mami đồng ý cho tớ nuôi gà!” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng thế, cậu phải về nói chuyện với cô ấy mới được. Còn A Phiếu và Thủy Thúy của cậu, tớ sẽ nuôi giúp cậu trước. Cậu yên tâm đi, Ngẩn Ngơ và Mặt Trăng của Tiểu Bát vẫn còn đó, bảo đảm sẽ không giết ăn mất của cậu.”