Công Tước

Chương 1221 : Bị chán ghét

Ngày đăng: 18:25 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Em không hiểu.”

Cung Ngũ lập tức tức giận trừng mắt, “Anh lừa tôi nhẹ dạ cả tin! Tôi nói sai à? Vậy anh nói xem, tại sao trong ha3i năm đó không nhắn tin cũng không gọi điện hả? Tại sao? Điểm này tôi cứ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, tại sao lại như vậy? Anh phải cho tô2i một lí do chính đáng để tôi tin chứ! Anh không nói tôi làm sao biết được.”

“Tôi nói cho anh biết, chuyện này chưa xong đâu. Bây5 giờ tôi thấy hơi mệt, đợi tôi khỏe lại rồi tôi sẽ từ từ suy nghĩ.”

Người đàn ông như vậy mà cũng xứng sao? Cô thật sự bị mù rồi.4 Dừng lại trước khi quá muộn là hành động đúng đắn, nhưng có thể nào cũng phải suy nghĩ kĩ, vì hiện giờ đã có Cải Trắng Nhỏ.

Anh cứ hay phạm lỗi, hay làm cô đau lòng.

Tất cả mọi người đều nói anh thông minh, nhưng anh phát hiện phát hiện bản thân mình không thông minh chút nào, bằng không, tại sao lần nào cũng làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy?

Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, anh không tìm ra được lí do nào để tha thứ cho bản thân, huống hồ là cố?

Làm sao đây?

Nếu đã như vậy, sao anh có thể hi vọng nhận được sự tha thứ, nhận được tình yêu và sự chờ đợi từ cô? Cánh tay kề sát mặt anh đột nhiên cử động, Công tước đại nhân chậm rãi ngẩng đầu thì nhìn thấy Cung Ngũ đang trừng mắt thật to, nhìn anh chằm chằm.

Anh cẩn thận cầm lấy tay của Cải Trắng Nhỏ, ngón tay nhỏ đáng yêu, móng tay cũng xinh xắn, sau này trưởng thành cô bé nhất định sẽ là một cô gái xinh đẹp, đáng yêu giống như mẹ của mình. Anh nhìn chằm chằm vào Cải Trắng Nhỏ thật lâu. Cải Trắng Nhỏ của anh đáng yêu thế này, anh bắt đầu lo lắng sau này cô bé sẽ bị tên nào đó dụ dỗ.

Anh nhất định định phải trông chừng cẩn thận, tuyệt đối phải canh chừng tất cả những kẻ xấu xung quanh, bảo vệ thật tốt cho cô con gái yêu quý của anh.

Tay Cung Ngũ ôm lấy tay Cải Trắng Nhỏ, tầm nhìn của Công tước đại nhân lướt qua người cô, sau đó anh buông tay Cải Trắng Nhỏ ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngón tay vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô, khó mà tưởng tượng ra được

một cô gái chưa kết hôn như cô, sau khi phát hiện mình có thai tâm trạng sẽ như thế nào. Công tước đại nhân không biết là cô sợ hãi hay hoang mang, hay là mang tâm trạng vui mừng của người sắp làm mẹ. Làm sao đây, anh muốn được biết tâm trạng của cô, đáng tiếc anh vĩnh viễn không thể nào trải qua được cảm giác đó.

Anh thật sự là một người cha tồi tệ, một người chồng vô trách nhiệm. Anh cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi, xin lỗi Tiểu Ngũ. Anh chấp nhận chịu hết mọi sự trừng phạt, chỉ hi vọng được em khoan dung tha thứ cho anh. Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh để em vất vả rồi.”

Cô v0ừa tự mắng mình vừa nhắm mắt lại ngủ cùng Cải Trắng Nhỏ. Công tước đại nhân ngồi bên cạnh hai mẹ con họ không chịu đi. Anh khẽ dời ghế sang bên cạnh giường, Cải Trắng Nhỏ nằm dưới tay Cung Ngũ ngủ một chú heo nhỏ. Cô bé mũm mĩm, đáng yêu giống hệt mẹ mình.

Đúng vậy, tại sao để cô chờ đợi hai năm mà không hề liên lạc? Ban đầu thì một tuần một tin nhắn, sau đó thì dứt khoát không gửi tin nào. Ai cũng sẽ nghi ngờ trong lòng anh rốt cuộc suy nghĩ gì, sao có thể bặt vô âm tín suốt hai năm.

Anh cẩn thận sờ vào gương mặt nhỏ đầy thịt của Cải Trắng Nhỏ.

Trong lòng anh có cảm giác rất khó diễn tả, không dám tin đây chính là con gái mình. Trong lúc anh không hay biết, anh đã trở thành một người ba.

Cô bé nhỏ xíu này là con gái anh.

Tất cả mọi người đều nói anh thông minh, nhưng anh phát hiện phát hiện bản thân mình không thông minh chút nào, bằng không, tại sao lần nào cũng làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy?

Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, anh không tìm ra được lí do nào để tha thứ cho bản thân, huống hồ là cố?

Làm sao đây?

Nếu đã như vậy, sao anh có thể hi vọng nhận được sự tha thứ, nhận được tình yêu và sự chờ đợi từ cô? Cánh tay kề sát mặt anh đột nhiên cử động, Công tước đại nhân chậm rãi ngẩng đầu thì nhìn thấy Cung Ngũ đang trừng mắt thật to, nhìn anh chằm chằm.

Sau đó cô hỏi: “Anh làm gì thế?”

Câu hỏi không chút tình cảm này khiến Công tước đại nhân không biết nên trả lời thế nào. Anh cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ muốn gần cô một chút thôi, muốn dựa vào một chút, dù gì thì cũng đã hai năm anh chưa ôm cô vào lòng một cách đàng hoàng.

Chỉ là theo tình hình hiện tại, dường như vẫn chưa thể.

Cánh tay Công tước đại nhân vẫn không cử động, sau đó anh nói: “Tiểu Ngũ, trước kia chúng ta rất yêu nhau.”

Cung Ngũ nghi ngờ nhìn anh, Công tước đại nhân nhấn mạnh: “Anh không lừa em, chúng ta rất yêu thương nhau. Anh yêu em, em cũng yêu anh.”

“Hai người rất yêu nhau chia cách hai năm mà không hề liên lạc?” Cung Ngũ hỏi.

Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng, hai người yêu nhau không liên lạc trong hai năm, đó là lỗi của anh. Anh không phủ nhận, nhưng mà Tiểu Ngũ, em có từng nghĩ qua chưa? Tại sao em thông minh như vậy, kiên quyết như vậy, nhưng vẫn nhẫn nhịn trong hai năm không liên lạc? Anh không liên lạc với em, em cũng không liên lạc với anh, em có từng nghĩ tại sao không?”

Anh nhìn vào mắt cô hỏi: “Tiểu Ngũ có phải là người thích bị người ta xem thường không?”

“Ai thích bị người khác coi thường chứ? Nên bây giờ tôi mới tức giận!”

“Đúng vậy. Anh cũng tức giận, tức giận bản thân tại sao không trở về sớm hơn, tức giận tại sao không ở bên cạnh lo cho Tiểu Ngũ, tức giận bản thân tại sao lại không ở bên cạnh Tiểu Ngũ khi Tiểu Ngũ đang mang thai, tức giận bản thân tại sao không thể nhìn thấy con gái mình ra đời... Anh vừa tức giận, vừa hối hận. Tiểu Ngũ cũng là một cô gái hi vọng có người yêu bên cạnh mình như bao người khác, nhưng anh lại chẳng làm được những chuyện mà một người chồng hay một người ba nên làm.” “Dừng!” Cung Ngũ trừng mắt, “Chúng ta còn chưa kết hôn mà! Anh không làm tròn trách nhiệm của một người ba là chính xác.” Cô ngập ngừng, nghi ngờ nhìn anh, “Anh có phải là ba của đứa trẻ hay không vẫn chưa xác định được, càng đừng nói đến chuyện người chồng gì đó!”.

“Nhưng chúng ta có giấy đăng ký kết hôn.” Công tước đại nhân nghiêm túc nói: “Chúng ta từng kết hôn ở Gaddles.”

“Bây giờ anh nói những chuyện này, đều không có chứng cứ, mẹ tôi cũng chẳng biết chuyện đó, anh nói xem tôi tin được không? Anh lấy ra đi, cho tôi xem xem.” Công tước đại nhân đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sao quay trở lại, trên tay cầm một tờ giấy cỡ giấy A4, đưa đến trước mặt Cung Ngũ. Cung Ngũ nghiêm túc nhìn, toàn là tiếng Anh, bên trên viết rằng cô thật sự đã kết hôn, ngoài ra còn có hai loại con dấu màu vàng và vàng ánh kim rất quý phái đóng lên, nhưng mà... Cô nhìn lên tấm ảnh chụp hai người bên trên, hỏi: “Tấm ảnh này chụp khi nào thể? Anh này, anh lừa người khác cũng phải làm cho tới chứ. Tôi thấy tấm ảnh này rõ ràng được chỉnh sửa, tôi nhìn một cái là nhìn ra ngay đấy. Haiza thật là, đất nước nào mà kết hôn qua loa như vậy? Những chuyện khác tôi không nói, chỉ với tấm ảnh này, đây rõ ràng là lấy người ghép vào cảnh, anh xem anh xem, người tôi còn bị cong cong, rất tùy tiện... Anh trai này, rõ ràng là anh ức hiếp tôi còn nhỏ tuổi dễ lừa mà!”

Công tước đại nhân lại thêm một lần không nói nên lời. Anh đột nhiên phát hiện những thứ trước kia anh dạy cho Cung Ngũ giờ cô đang dùng chúng để phản bác anh, khiến anh không thể nào giải thích được bất cứ câu gì.

Anh phải nói với cô đó là kiệt tác của cô sao? Quan trọng là Tiểu Ngũ hiện tại đang nhìn anh với ánh mắt như nhìn một kẻ biến thái, nhìn đâu cũng thấy chướng mắt, cô sẽ tin lời anh nói sao?

Công tước đại nhân lặng lẽ hộc máu, anh có thể lật lại mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu không? Cung Ngũ thật sự tức giận: “Thật sự tức chết tôi rồi! Ức hiếp người quá đáng mà! Tôi muốn mẹ tôi! Mẹ! Mẹ...” Công tước đại nhân thở dài: “Cô đã trở về nhà rồi. Mấy ngày nay cô ở đây, Tiểu Bát và Tiểu Cửu không nhìn thấy mẹ, nhất định rất sốt ruột.” Cung Ngũ kinh ngạc: “Tiểu Bát và Tiểu Cửu là ai?”

“Em trai em, Tiểu Bát và Tiểu Cửu là em trai em.”

Cung Ngũ trợn tròn mắt, “Vậy mẹ tôi kết hôn rồi à? Vậy... mẹ tôi kết hôn với người đàn ông nào?” Công tước đại nhân: “Bộ Sinh.” Cung Ngũ: “...” Công tước đại nhân nghe thấy cô lẩm bẩm nói: “Được rồi... tốt xấu gì cũng không thể phù sa chảy ra ruộng người khác.”

Công tước đại nhân: “...”

Cung Ngũ nhắm mắt lại, nói: “Bây giờ tôi muốn ngủ, phiền anh đừng quấy rất tôi.” Dáng vẻ hoàn toàn không muốn thừa nhận, nhưng trông có vẻ cô rất thích cô bé nằm trong lòng mình, ngủ rồi vẫn dang tay ra, nằm cả buổi vẫn không thấy cô cử động, rõ ràng là sợ đánh thức cô bé.

Vốn dĩ Cung Ngũ giả vờ ngủ, kết quả không cẩn thật mà ngủ thiếp đi.

Sau khi cô ngủ, Công tước đại nhân yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cô và Cải Trắng Nhỏ. Từ giờ về sau, hai người phụ nữ này trở thành người quan trọng nhất trong đời anh, cuối cùng anh cũng có con gái và có vợ rồi.

Tuy nhiên, theo tình hình bây giờ thì người vợ này dường như không muốn thừa nhận anh.

Anh rất hối hận tại sao không về sớm hai ngày, sớm một chút, ít nhất có thể gặp cô trước khi cô làm phẫu thuật, có thể ở bên cạnh cô cùng vượt qua cuộc phẫu thuật.

Nhưng trên đời này không có nơi nào bán thuốc hối hận cả.