Công Tước

Chương 1234 : Không thể làm bạn

Ngày đăng: 18:25 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Anh hỏi: “Nhớ tớ không?”

Lam Anh thở dài: “Cậu đúng là không thay đổi chút nào, dù có mất trí nhớ thì vẫn xem tiề2n là mạng sống.”

Lam Anh ngồi xuống bên cạnh An Hổ Phách, gật đầu chào Công tước đại nhân, Đoàn Tiêu, Là Tiểu C0ảnh rồi nhìn sang Cung Ngũ, hỏi: “Khi nào cậu đi học lại? Vẫn còn thời gian học nửa năm, không thể vì chuyện nghỉ học nửa năm mà bỏ dở, không thỏa đáng chút nào, bây giờ lại đang là thời gian viết luận văn, cậu có thể chuẩn bị quay trở lại.”

Đoàn Tiêu như có chút hối tiếc nói: “Nếu là năm đó, đánh chết tớ cũng không tin một kẻ lười học như cậu lại có thể thi lên cao học.” Cung Ngũ hỏi Yến Đại Bảo: “Tớ thi vào thế nào vậy?” Yến Đại Bảo: “Thì ôn tập, tham gia thi, sau đó thi đỗ, điểm còn rất cao! Tiểu Ngũ rất lợi hại!” Cô lại trêu chọc Cải Trắng Nhỏ, quơ quơ tay Cải Trắng Nhỏ, nói: “Đúng không, Cải Trắng Nhỏ? Mẹ rất lợi hại, có đúng không?”

Đoàn Tiêu giải thích: “Trí nhớ của Tiểu Ngũ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, những chuyện sau khi vào đại học cậu ấy quên cả rồi.”

Tào Thiển Thiến mỉm cười: “Là vậy à? Trí nhớ cũng biết lựa chọn nhỉ, chỉ nhớ mỗi mọi người.”

La Tiểu Cảnh không nhịn được giọng điệu mỉa mai của cô ta, nói: “Đương nhiên rồi, ai bảo chúng tôi là ba người bạn tốt của nhau? Mối quan hệ bền chặt như sắt thép, nhớ đến cũng là bình thường. Những chuyện sau đó thì cậu ấy không nhớ nữa. Ngay cả cô bé Cải Trắng Nhỏ đáng yêu này là con gái của cậu ấy mà cậu ấy còn không nhớ nổi.”

Yến Đại Bảo bực bội nói: “Cô không đi rửa tôm hùm đất sao? Tôi vẫn đang đợi được ăn đấy!”

Nói xong, cô cúi đầu tiếp tục chọc ghẹo Cải Trắng Nhỏ, miệng còn giả giọng Cải Trắng Nhỏ mà nói: “Haiza! Bọn tôi muốn ăn tôm hùm đất, tôm hùm đất phải thật sạch! Ăn xong tôm hùm đất, chúng tôi sẽ thấy rất hài lòng!” Đoàn Tiếu nghe thấy cô nhắc nhở, vội gật đầu, “Em đi làm việc đi, một lát anh sẽ vào giúp em.” Tào Thiên Thiên nhìn bọn họ một cái, tầm nhìn lại lướt qua người Yến Đại Bảo và Lam Anh. Phải thừa nhận rằng mấy cô gái này thật sự rất xinh đẹp. Một cô gái đẹp thì không có gì kì lạ, nhưng lại có tận vài cô gái đẹp ngồi cùng nhau cùng một lúc, nên ai cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Hơn nữa, các cô đều chưa kết hôn, hoàn toàn không hiểu được cảm giác của người phụ nữ đã kết hôn. Rõ ràng là cùng tuổi, nhưng Tào Thiên Thiên lại trong già hơn bọn họ, cảm giác hụt hẫng này ít nhiều khiến cho cô ta cảm thấy uất ức. Hơn nữa, Yến Đại Bảo vừa đến còn bảo cô ta đi rửa tôm hùm đất.

Tào Thiên Thiên cổ nhẫn nhịn không nói gì, mẹ Đoàn đứng sau vội vàng nói: “Tôm hùm đất để mẹ rửa, mấy đứa cứ ngồi nói chuyện với nhau, đều là người trẻ tuổi, ngồi cùng nhau sẽ có chuyện để nói.” Mẹ Đoàn cảm thấy hiểm khi các bạn của Đoàn Tiêu đến chơi, đều là người trẻ tuổi, ngồi nói chuyện cùng nhau cũng là chuyện bình thường, bà chỉ muốn tốt cho Tào Thiển Thiển.

Kết quả Tào Thiên Thiên lại cảm thấy bà đang cố ý lấy cô ta ra so sánh với mấy cô gái kia.

Nhưng vừa nhìn thấy Cung Ngũ cũng đã sinh con, con gái lại không lớn hơn Tiểu Mao Đầu bao nhiêu, hơn nữa còn chưa được uống rượu mừng của Cung Ngũ, nếu nói như vậy, dường như Cung Ngũ chưa kết hôn mà đã có con. Tào Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy bản thân có chỗ đáng để kiêu ngạo, đặc biệt là con cái. Cô ta kết hôn rồi mới sinh con, hơn nữa còn là con trai, còn con của Cung Ngũ lại là con gái, ăn mặc rất cầu kỳ, trông như một cô công chúa, nhưng mà nuôi có tốt thì được ích gì? Sau này cũng lỗ vốn mà thôi.

“Đây là con gái của cô sao? Trông rất xinh xắn!” Tào Thiên Thiên nở nụ cười, biểu cảm đầy vẻ nghi hoặc, nói: “Haiz, cô kết hôn khi nào thế? Sao tôi lại không biết? Này Đoàn Tiêu, sao anh không đưa em đến dự hôn lễ của cô ấy?” Đoàn Tiêu đánh cô ta một cái: “Nếu Tiểu Ngũ kết hôn sao có thể không mời anh? Nói lung tung gì thế?” Tào Thiên Thiên kinh ngạc: “Tiểu Ngũ, thì ra cô chưa kết hôn à? Vậy con gái cô làm sao đăng ký hộ khẩu?”

Cung Ngũ: “Tôi vẫn chưa kết hôn, hộ khẩu à, chuyện hộ khẩu tôi không quan tâm.” Cô nhìn sang Công tước đại nhân, nói: “Em quên nói với anh, mẹ em nói Cải Trắng Nhỏ vẫn dùng hộ khẩu đen, vì tên em đặt không hay nên khi trở về anh nhớ đặt lên lại.”

Công tước đại nhân hỏi: “Cải Trắng Nhỏ không có hộ khẩu?” Cung Ngũ gật đầu: “Em không biết, mẹ nói như vậy, anh xem rồi đặt tên cho nó, đăng ký cả hộ khẩu luôn.”

Tào Thiển Thiển ngồi bên cạnh mỉm cười, “Thật sự phục mọi người, chuyện lớn như vậy mà lại kéo dài đến tận bây giờ. Sau này con bé lớn lên, không phải sẽ rất đau lòng sao? Chưa kết hôn thì thôi đi, lại còn hộ khẩu đen.”

Công tước đại nhân nhìn Tào Thiển Thiến một cái, nói: “Gaddles không có đại sứ quán chính thức ở đây, không thừa nhận tính hợp pháp của đối phương. Tôi và Tiểu Ngũ đã kết hôn ở Gaddles, cũng đã đăng ký rồi. Theo luật pháp của Gaddles, con gái của tôi và Tiểu Ngũ được sinh ra sau khi kết hôn, không có cách nói chưa kết hôn đã có con kia. Chẳng qua là do người lớn cảm thấy cảm thấy Tiểu Ngũ là người ở Thanh Thành nên phải về Thanh Thành đăng ký kết hôn tổ chức hôn lễ thì mới ổn. Còn một lý do nữa là Tiểu Ngũ phải làm phẫu thuật nên mọi chuyện bị lùi lại, mong cô đừng hiểu lầm. Cảm ơn.” Cung Ngũ khá hài lòng về thái độ đứng ra bảo vệ vợ con của Công tước đại nhân nên có miễn cưỡng liếc nhìn anh một cái. Yến Đại Bảo ngồi bên này mặt căng thẳng, “Cải Trắng Nhỏ nhà chúng tôi đâu có dùng hộ khẩu đen. Nếu không phải do Tiểu Ngũ đặt tên xấu, còn không cho tôi dùng cái tên đó thì Cải Trắng Nhỏ đã sớm có hộ khẩu rồi. Anh, anh mau đặt tên cho Cải Trắng Nhỏ đi! Anh cảm thấy cái tên Vampire Mary Edward như thế nào? Em cảm thấy rất hay, lại ngầu, nhưng Tiểu Ngũ sống chết không cho em đặt cái tên đó.”

Mọi người: “...”

La Tiểu Cảnh lau mồ hôi: “Tại sao phải gọi là Vampire Mary?” “Vì nó ngầu!”

Cung Ngũ kiên quyết từ chối: “Tuyệt đối không được dùng tên đó. Tớ vừa nghe thì lập tức nghĩ đến con muỗi hút máu, tuyệt đối không được dùng tên đó!” Đoàn Tiêu xoay đầu lại trừng mắt nhìn Tào Thiển Thiển một cái, “Em đi vào giúp mẹ rửa tôm hùm đất đi.”

Tào Thiển Thiển kéo ghế qua, cương quyết ngồi xuống, cười nói: “Là vậy à, vậy thì đã kết hôn rồi, nhưng chúng tôi ở đây không thừa nhận mà thôi. Đúng rồi, cô có muốn sinh đứa thứ hai không? Phải có con trai mới được chứ? Dù sao thì nhà chồng của cô cũng không bình thường, nhà như vậy thì nhất định cần có con trai...”

Yến Đại Bảo lập tức nổi giận: “Cải Trắng Nhỏ có gì không tốt? Con trai thì có gì hay chứ?” Quay sang nhìn thấy Tiểu Mao Đầu lắc lư đi qua, cô nói: “Đó là con của cô phải không? Con trai của cô có gì hay không? Ngoại trừ việc có một con chim nhỏ thì còn gì tốt nữa? Dáng vẻ không đáng yêu, lại còn không sạch sẽ, nhà của cô có hoàng vị cần kế thừa sao? Còn khoe con trai nữa chứ! Mami tôi chưa từng nói phải có con trai gì cả! Là các người nhiều chuyện thôi. Bực cả mình!”

Công tước đại nhân xoa xoa đầu Yến Đại Bảo, mỉm cười nói: “Đại Bảo, không được vô lễ như vậy. Em đã lớn rồi, sao có thể nói những lời như vậy?” Sau đó, anh nói với Tào Thiên Thiên: “Tôi thay mặt Đại Bảo xin lỗi cô, nó không thích người khác nói không hay về Cải Trắng Nhỏ, thất lễ rồi.” Anh quá tao nhã nên hơi khiến người khác không tin rằng anh đang sống cùng một thế giới với bọn họ. Khi anh nói lời xin lỗi thì gương mặt nở nụ cười sáng rỡ chói mắt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rùng mình. Cung Ngũ ngồi bên cạnh, xoa quả đầu bóng loáng của Cải Trắng Nhỏ, nói: “Được rồi, Yến Đại Bảo đã trút giận giúp con rồi, mẹ sẽ không nổi giận nữa.” Cô cười nhìn sang Tào Thiên Thiến, “Con thứ hai gì đó là duyên phận thôi, tôi chưa từng nghĩ đến. Bây giờ tôi chỉ cảm thấy Cải Trắng Nhỏ khiến tôi rất hài lòng, haha, bọn cô thì sao? Có định sinh thêm đứa thứ hai không?”

Cô cười, còn chỉnh lại tóc giả trên đầu, đột nhiên nói với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, chúng ta đổi tóc cho nhau đi, tớ muốn thử tóc màu xám của cậu, nói không chừng tớ đội lên trông cũng đẹp.” Yến Đại Bảo lập tức nói: “Ừ, cũng được!” Sau đó, trước sự chú ý của mọi người, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đều tháo tóc giả ra, để lộ ra quả đầu bóng loáng, rồi hai người đội tóc lên lại.

An Hổ Phách đứng dậy, giúp Cung Ngũ né vết thương đằng sau đầu, sau khi chỉnh xong thì nói: “Tiểu Ngũ, cậu đội màu tóc này rất thích hợp.” Đoàn Tiêu kinh ngạc: “Các cậu đều cạo đầu hết à?” Cậu ta nhìn thấy La Tiểu Cảnh, Công tước đại nhân, Cải Trắng Nhỏ trọc đầu đã thấy lạ, hóa ra cả Yến Đại Bảo và Cung Ngũ cũng trọc đầu.

Cung Ngũ nhe răng: “Bọn họ cạo đầu chung với tớ đấy, bằng không một mình tớ sẽ rất đáng thương!” Đoàn Tiêu có chút buồn bã xoa tóc mình, nói: “Thể tớ cũng phải cạo đầu, không có lí nào ba người chúng ta lại có mỗi tớ là còn tóc.” Tào Thiển Thiển tức chết: “Liên quan gì đến anh? Anh làm vậy mà được à? Cảm thấy mình chưa giống tội phạm cải tạo sao?” Đoàn Tiêu gắt: “Em nhiều chuyện để làm gì, liên quan gì đến em? Chuyện gì cũng muốn quản, tự lo cho mình đi!” Những người khác đều không nói gì, Lam Anh từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ như không nghe thấy, cô cũng không tham gia vào câu chuyện. An Hổ Phách ngồi bên cạnh La Tiểu Cảnh giống như một con búp bê gỗ xinh xắn. Yến Đại Bảo thì ngồi chơi với Cải Trắng Nhỏ, không chú ý đến. Cung Ngũ nhìn thấy, nhưng đó không phải là chuyện của cô, nên cô không xen vào.

Tào Thiên Thiên đứng bật dậy xoay người đi vào trong, Cung Ngũ ngồi bên cạnh trợn mắt, cảm thấy đúng là số phận trớ trêu. Sao người anh em tốt của cô lại lấy trúng người phụ nữ không hòa hợp được với bọn họ thế này? Cô cảm thấy hơi đau lòng, sau này không thể nào làm bạn tốt nữa rồi!

Cô hỏi Đoàn Tiêu: “Tiêu này, có phải bọn tớ gây phiền phức cho cậu rồi không?”

“Phiền phức gì chứ?” Đoàn Tiêu xua tay, nói: “Cô ta xem nhiều phim quá thôi. Cô ta có thể tưởng tượng ra trong đầu một bộ phim truyền hình tám mươi tập. Ban đầu tớ còn cảm thấy đáng yêu, nhưng bây giờ cảm thấy như bị thần kinh.” Xoay đầu nhìn thấy Tiểu Mao Đầu đứng bên cạnh giơ tay với gọi, cậu ta liền giơ tay bế cậu bé để lên chân, nói: “Con trai tớ không đẹp trai cho lắm, hết cách, gen không được tốt mà!”.

Nghe thấy lời của Yến Đại Bảo, đương nhiên Đoàn Tiêu cũng sẽ không vui, nhưng cậu ta không thể đắc tội với Yến Đại Bảo. Cứ xem như không nghe thấy đi, nhưng cô ấy nói cũng không sai, Tiểu Mao Đầu không được hưởng gen tốt từ ba mẹ, không được đáng yêu, nhưng nói đi phải nói lại, con trai mà, đáng yêu cũng chẳng ích gì. Yến Đại Bảo ngẩng đầu nhìn Tiểu Mao Đầu một cái, vẻ mặt chán ghét, cúi đầu nói với Cải Trắng Nhỏ: “Cải Trắng Nhỏ, sau này con tìm chồng, tuyệt đối không được tìm người như vậy, không đẹp, còn chảy nước mũi, mắt lại có gỉ, còn không thích sạch sẽ!”

Đoàn Tiêu: “...”

Cung Ngũ vội vàng nói: “Yến Đại Bảo này, cậu không được nói như vậy. Lúc còn nhỏ có dáng vẻ như vậy, không có nghĩa là sau này lớn lên cũng sẽ như vậy. Sau này nó sẽ trở nên đẹp trai hơn. Mọi người nói xem có đúng không?”

Không ai hùa theo lời của cô, Cung Ngũ bối rối, không biết nên nói gì nữa. Một hồi sau, La Tiểu Cảnh nói: “Không sai, đúng là như vậy, mẹ tớ nói lúc còn nhỏ tớ rất xấu xí, lớn lên đỡ hơn nhiều rồi.”

An Hổ Phách ngồi bên cạnh cũng thêm vào một câu: “Ai nói? Em cảm thấy anh rất đẹp trai mà!”

An Hổ Phách lặng lẽ rụt cổ lại, La Tiểu Cảnh thì cười tươi rói, lén nắm lấy tay An Hổ Phách dưới bàn.

Động tác nhỏ này bị Đoàn Tiêu nhìn thấy, trong lòng cảm thấy vô vị. Cậu ta và Tào Thiên Thiên làm gì có giây phút nào như vậy? Dù là lúc trước khi đang yêu nhau cũng không thể làm vậy. Tính tình của Tào Thiên Thiên không tốt, không giống như con gái bình thường, đáng tiếc là lúc đó cậu ta bị mờ mắt, lại thấy thích cô ta như vậy, bây giờ mà đem so ra với người khác thì cảm thấy vô cùng hối hận.

Hối hận cũng vô ích, cũng không thể ly hôn, có thể sống cùng thì tiếp tục sống, ly hôn nói thì nhẹ nhàng, nhưng cái giá bỏ ra cho việc tái hôn rất đắt.

Không có Tào Thiển Thiển ở bên cạnh làm ổn, mọi người trên bàn liền nói chuyện vui vẻ với nhau. Đoàn Tiêu để mẹ Đoàn mang tôm hùm đất đi, cậu ta ngồi nói chuyện với mọi người, tôm hùm đất nhanh chóng được mang lên, Yến Đại Bảo lập tức trả Cải Trắng Nhỏ lại cho Công tước đại nhân, nói: “Anh, em phải ăn tôm hùm đất, anh đừng làm phiền em!”