Công Tước
Chương 1237 : Tâm sự
Ngày đăng: 18:25 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bộ Tiểu Cửu bỗng tủi thân, bĩu môi chực khóc. Cung Ngũ thấy vậy vội kéo cậu nhóc ngồi xuống nói: “Tiểu Cửu đừng khóc, ngoan ngoan không k3hóc! Chị yêu Tiểu Cửu lắm, chị thích Tiểu Cửu nhất mà.”
Công tước đại nhân im lặng liếc nhìn cô, sau đó bể Cải Trắng Nhỏ đứng dậ2y. Tuy anh không nói lời nào nhưng Cung Ngũ cảm nhận được oán niệm sâu thẳm, như thể cô nói thích Bộ Tiểu Cửu thì anh sẽ thấy bất công t5hay cho Cải Trắng Nhỏ vậy. Suy nghĩ một lát, cô nói: “Đương nhiên là em cực kỳ cực kỳ thích Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ là con gái em m4à. Hờ hờ.” Cải Trắng Nhỏ còn chưa biết đau lòng, khua tay chơi một mình, miệng thổi bong bóng phì phì.
Công tước đại nhân lập tức ôm Cải Trắng Nhỏ đi đến, “Cô, hôm nay cháu đưa Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ đi ăn, vừa mới về. Cháu thấy Tiểu Ngũ rất mệt, sợ cô ấy không trồng được Cải Trắng Nhỏ nên ở lại đến giờ, mong là không làm phiền cô.”
Cô sờ đầu mình, tức muốn chết mà: “Tóc con dài chậm ơi là chậm, vậy mà tóc Cải Trắng Nhỏ đã dài thế này rồi!” Cô hung dữ nhìn Cải Trắng Nhỏ nói: “Cải Trắng Nhỏ, con nói thật đi, có phải con đã uống thuốc kích thích mọc tóc không? Tại sao tóc dài nhanh thế?” Nhạc Mỹ Giảo tức giận, “Có giỏi thì con cũng uống đi, gầm gào lên với con trẻ làm gì? Tiểu Bảo cậu tránh xa ra một chút, đừng để nó lây bệnh hâm dở đẩy cho Cải Trắng Nhỏ.” Cung Ngũ cạn lời. Bộ Tiểu Bát đứng bên cạnh cười khanh khách, “Chị ơi, tóc Tiểu Bát cũng dài rồi này.” Cậu cúi đầu xuống cho Cung Ngũ xem, quả nhiên Cung Ngũ nhìn thấy trên cái đầu nhỏ bé của cậu đã mọc ra không ít tóc đen. Bộ Tiểu Cửu cũng vui sướng nhảy nhót, “... Có... tóc...”
Nhạc Mỹ Giảo cảnh giác: “Phí Tiểu Bảo, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu muốn đưa Cải Trắng Nhỏ đi đó là chuyện tuyệt đối không thể nào được. Đó là đứa con do con gái tôi khổ cực sinh ra, chắc chắn tôi sẽ không để cậu đưa nó đi.”
Công tước đại nhân cười nói: “Sao lại thể được? Đó là đứa con Tiểu Ngũ cực khổ sinh ra, sao cháu nỡ để mẹ con cô ấy phải xa cách nhau được? Ý cháu là nếu cô cho phép thì cháu hy vọng được có chỗ nghỉ lại đây buổi tối, nếu như bạn đêm Cải Trắng Nhỏ có vấn đề gì cháu sẽ dậy chăm sóc được cho con bé. Bây giờ tình trạng sức khỏe của Tiểu Ngũ không cho phép cô ấy thức đêm, còn cháu đã bao lâu nay không chăm sóc được cho mẹ con cô ấy. Cháu cũng muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với cải Trắng Nhỏ, để con bé không thấy xa lạ với cháu. Tuy cháu biết làm vậy là phiền cô, cũng thấy yêu cầu này rất vô lễ, nhưng cháu không nghĩ ra được cách nào khác, mong cô và anh Bộ bàn bạc lại, cho phép cháu có cơ hội làm vậy. Nếu như không có phòng thì chỉ cần nhà kho hay phòng để đồ gì đó đủ đặt một chiếc giường cũng không sao cả...”
Nhạc Mỹ Giảo bị anh nói đến mức không biết phải nổi giận thế nào nữa, bà thực sự phục con người này sát đất, cái gì cũng nói ra được. Nhà kho hay phòng để đổ ư, nếu để bà Triển biết được thì bà ấy sẽ nghĩ họ bạc đãi con trai bà ấy thể nào chứ?!
Cung Ngũ cũng ngạc nhiên hết sức, sao trên đời lại có người như vậy chứ? Rõ ràng là chỉ cần anh có thể ở lại được thì mẹ cô không thể nào cho anh ở nhà kho hay phòng để đồ được mà! Nhạc Mỹ Giảo ngây người ngồi đó, một lúc sau mới nói: “Nhà tôi còn nhiều phòng, nhưng còn bên phía chị Triển...” “Cô không cần phải lo lắng về mẹ cháu.” Công tước đại nhân mỉm cười nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Cháu đã nói với mẹ cháu rồi. Mẹ cháu nói tất cả đều vì Cải Trắng Nhỏ. Con bé là cháu nội mẹ cháu, chắc chắn mẹ cháu rất muốn nó được hạnh phúc. Mẹ cháu cũng rất quý mến Cải Trắng Nhỏ, ngày nào cũng mang ảnh nó ra ngắm. Nhưng không biết phía cô và gia đình có đồng ý hay không thôi. Nếu cô đồng ý thì chắc chắn phía mẹ cháu không có vấn đề gì. Cô à, cháu rất thích Cải Trắng Nhỏ, thực sự rất muốn được ở cùng với con bé. Bây giờ cháu đã học được cách làm thế nào để chăm sóc Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ rồi, nếu có đồng ý, cháu đảm bảo sẽ không khiến cô phải khó xử. Cháu cũng sẽ không chiếm nhiều chỗ của cô dâu, hoặc là để cháu nộp tiền ăn ở ở đây...”
Nhạc Mỹ Giảo: “...”
Cung Ngũ đã nhảy dựng lên: “Có người như anh à? Cứ muốn ở lại nhà người khác thế?” Hơi ngưng lại một lát, cô lại hỏi: “Anh định nộp bao nhiêu tiền?” “Tiểu Ngũ!” Nhạc Mỹ Giảo thực sự tức muốn chết, “Con định đòi tiền thật đấy à? Trong mắt con chỉ biết đến tiền thế thôi à?” Cung Ngũ lẩm bẩm: “Nếu mẹ định thu tiền thì cũng phải đàm phán giá cả xong xuôi, không định thu tiền thì thôi...”
Cô bĩu môi: “Con sợ mẹ ngại nói chuyện tiền nong thôi...” Nhạc Mỹ Giảo hít sâu hỏi: “Bình thường chị Triển ở nhà bạn những gì?” Công tước đại nhân cười nói: “Bình thường ở nhà mẹ cháu cũng chỉ cắm hoa chăm sóc cây cối thôi, nhân tiện trồng ít rau sạch ở mảnh đất sau nhà. Mẹ cháu cũng có tuổi rồi, cũng không phải để tâm đến công việc làm ăn trong nhà, không làm gì cũng chán.” Nhạc Mỹ Giảo trầm mặc một lát rồi bỗng nói: “Vậy thì cậu đưa Cải Trắng Nhỏ về đi.”
Cung Ngũ đứng bật dậy: “Không được!” Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô, “Sao lại không được? Vậy ngày nào con cũng trông Cải Trắng Nhỏ à?”
Cung Ngũ gật đầu: “Con trông được!”
“Có thật là con trống không? Con trông con bé là ngày nào cũng ru rú ở trong nhà, như vậy chưa chắc đã tốt. Con còn đang là bệnh nhân, không được làm những chuyện lao lực đầu óc. Còn có cả Tiểu Cửu nữa, con định trông thể nào?” Nhạc Mỹ Giảo hỏi, “Cậu ta là ba của Cải Trắng Nhỏ, sức khỏe cũng tốt, sao không để cậu ta trông con? Chẳng lẽ cậu ta còn ngược đãi Cải Trắng Nhỏ à? Huống hồ trong nhà còn có chị Triển nữa, con nhớ con gái thì sang đó thăm, không nhớ thì ở trong nhà dưỡng bệnh. Bác sĩ nói với con thế nào hả? Bây giờ con còn không được chạy bộ, nếu để xảy ra chuyện gì thì con bảo mẹ đi đâu khóc hả?”
Cung Ngũ mím môi, hồi lâu sau vẫn không nói gì. Nhạc Mỹ Giảo đã quyết định, “Con chăm sóc Cải Trắng Nhỏ một năm, đúng lúc ba Cải Trắng Nhỏ về thì để cậu ta trong một năm, trải nghiệm cảm giác chăm con thơ thể nào, nếu không thì thực sự bất công với con.” Bà nói với Công tước đại nhân: “Cải Trắng Nhỏ từ khi ra đời cho đến trước khi Tiểu Ngũ làm phẫu thuật đều do một mình Tiểu Ngũ chăm nom, ban đêm dậy pha sữa, ban ngày chơi với nó, cho đến hơn một tuổi tôi không giúp đỡ gì hết. Chị Triển cũng có tuổi rồi, cậu mang con về cũng đừng làm phiền chị ấy, tự mình trông mà cảm nhận. Bây giờ Cải Trắng Nhỏ cũng lớn rồi, cũng dễ chăm hơn hồi còn bé.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Cháu biết rồi, cảm ơn cô. Tiểu Ngũ, em đừng lo, thực sự anh rất lo lắng khi để em ở nhà một mình chăm sóc hai đứa trẻ. Tuy có người giúp đỡ làm việc nhà nấu cơm giặt giũ, nhưng dù sao cũng đều là người có tuổi cả rồi, quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của em. Anh sẽ thường xuyên báo tình hình Cải Trắng Nhỏ cho em, có được không?”
Cung Ngũ mím môi, sau đó nói: “Tôi đâu có yếu ớt như vậy đâu, bác sĩ nói tôi hồi phục rất tốt...”
“Bác sĩ nói con hồi phục rất tốt, nhưng hồi phục tốt thế nào thì con cũng vẫn là bệnh nhân.” Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Vết thương của con đã lành miệng hẳn chưa? Con đã được cắt chỉ chưa? Con đã hết đau hẳn chưa? Đừng nghĩ là mẹ đưa con của con cho người khác. Đó là ba đứa bé. Mẹ cũng muốn con chuyên tâm dưỡng bệnh, khỏe lại rồi sau này muốn thể nào cũng được.”
Cung Ngũ nhăn nhó: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, mẹ đừng nói nữa, con đau đầu quá. Ngày mai con còn phải đến bệnh viện kiểm tra nữa. Bác sĩ nói ngày mai con phải kiểm tra rất nhiều mục, còn phải xem khối u bên trong có đang phát triển thêm nữa không... Sao số còn lại khổ thế này cơ chứ? Sao lại là con bị chứ? Con còn không có bảo hiểm, tốn bao nhiêu là tiền...” “Con cũng biết là tốn bao nhiêu tiền cơ à?” Nhạc Mỹ Giảo trợn mắt: “Biết thì phải nhớ lấy, phải xứng đáng với số tiền đó.”
Đây là còn có tiền mà khám chữa bệnh, nếu đổi lại là người khác có khi khám bệnh xong đã phải móc hết vốn liếng ra mà chữa bệnh rồi.
Vừa nhắc đến tiền Cung Ngũ đã nghẹt mặt đi.
Khi không có trí nhớ không có cảm giác gì, nhưng sau này nghe nói nhiều rồi cô biết được chi phí phẫu thuật cho căn bệnh này của cô rất đắt, đắt muốn chết, nếu không có mẹ cô thì bây giờ có lẽ cô đang nằm chờ chết rồi. Người nghèo thật khổ sở, nhà giàu có đến con chó cũng sống thoải mái hơn người khác, ra khỏi nhà cũng được ngồi xe.
Nói trắng ra là thời buổi này người nghèo nuôi con như nuôi chó, người giàu nuôi chó như nuôi con.
Cung Ngũ cảm thấy mình vẫn khá may mắn, dù sao thì mẹ cô còn có tiền để cứu cô, cũng bằng lòng bỏ tiền ra để cứu cô.
Cung Ngũ liếc nhìn Công tước đại nhân, rồi lại liếc nhìn Cải Trắng Nhỏ, trong lòng thấy có chút buồn bã. Tuy không xa lắm, cô đi xe là tới thăm Cải Trắng Nhỏ được ngay, nhưng cô vẫn thấy buồn, cứ cảm thấy có con ở bên cạnh vẫn tốt hơn. Xốc lại tâm trạng, cô nói: “Được thôi, anh đưa Cải Trắng Nhỏ đi đi, tôi cho anh bế con đi, dù sao anh cũng là ba nó, tôi tin chắc chắn anh sẽ không ngược đãi nó, đúng không?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Đương nhiên rồi, sao anh nỡ chứ? Con gái anh anh không dám bắt nạt thì không ai được bắt nạt cả.” Nói xong, anh còn trừng mắt lườm Bộ Tiểu Cửu một cái. Bộ Tiểu Cửu mếu môi suýt khóc.
Cung Ngũ cảm thấy có lẽ do cô mới phẫu thuật xong, làm cái gì cũng chậm cho nên mới trong Cải Trắng Nhỏ được có mấy ngày, cô đã thấy rất mệt. Đặc biệt là dạo gần đây Cải Trắng Nhỏ luôn đòi tập đi, cô cứ phải khom lưng đỡ nó đứng lên, như vậy càng mệt mỏi hơn, đầu óc thỉnh thoảng lại đau buốt.
Vì thế, để Công tước đại nhân đưa Cải Trắng Nhỏ đi cũng được, cũng không phải là chuyện gì to tát, cô đi sang đó cũng tiện. Ăn tối xong, Nhạc Mỹ Giảo cho người thu dọn đồ dùng hàng ngày của Cải Trắng Nhỏ, đóng túi lại, ngay cả các loại xe đẩy cô bé dùng hàng ngày cũng đưa cho Công tước đại nhân đưa đi.
Triển Tiểu Liên ở nhà nghe nói Công tước đại nhân sắp đưa Cải Trắng Nhỏ về ở, vội vàng cho người dọn dẹp đồ đạc, định quét dọn căn phòng trẻ em của Yến Đại Bảo lúc trước. Nhưng khi người giúp việc vừa đẩy cửa phòng ra đã phát hiện bên trong vẫn mới tinh, còn có các loại cây ở bên trong, các loại đồ chơi trẻ em cầu trượt bập bênh đều đã được thay mới, toàn bộ đều được thay bằng màu hồng phấn và màu vàng, hoàn toàn là căn phòng cho một bé gái.
Người giúp việc há hốc miệng nói: “Chỗ này... quét dọn khi nào vậy?” Bà vội vàng nói lại với Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên đi tới xem thử, im lặng một lúc rồi bật cười, “Thằng nhóc Tiểu Bảo này...”
Thực sự không biết phải nói sao nữa, thế này tức là anh đã chuẩn bị xong xuôi từ trước rồi mà. Khi Công tước đại nhân về nhà, Cải Trắng Nhỏ ngủ ngon lành trên tay ba. Người đi sau lưng anh tay xách túi lớn túi nhỏ, còn có rất nhiều xe em bé cùng được chuyển vào.
Yến Hồi đứng ở cầu thang, trợn mắt nhìn những thứ đó, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì thế này? Ai cho họ chuyển đến đấy! Ném ra ngoài ngay cho ông!” Triển Tiểu Liên đi từ căn phòng em bé ra, đi thẳng qua ông ta, nói: “Mang hết vào đây, cho vào đây.”
Yến Hồi nổi giận: “Con nhóc mập kia! Tại sao lại cho con nhóc mập kia chiếm phòng của ông hả? Không được! Từ chối! Ông sắp nổi giận rồi!”
Triển Tiểu Liên đã vui vẻ xách đồ của Cải Trắng Nhỏ vào phòng. Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ đi thẳng lên lầu, đi qua người Yến Hồi anh hơi gật đầu nói: “Chú Yến.” Sau đó đi thẳng trong phòng.
Yến Hồi nổi giận đùng đùng: “Con nhóc mập chết tiệt! Làm gì vậy? Dựa vào đâu mà cho con nhóc mập đó chuyển đồ đến đây ở?” Yến Hồi ghét trẻ con, ghét tất cả những thứ liên quan đến trẻ con trừ Yến Đại Bảo ra. Nói một cách chính xác là ông ta ghét trẻ con vì trẻ con hay khóc, ông ta ghét sự ồn ào. Ngày đầu tiên Cải Trắng Nhỏ vào ở tại biệt thự nhà họ Yến, Yến Hồi cực kỳ chán ghét cô bé nhưng vẫn không thể nghe thấy được một tiếng khóc nào. Yến Đại Bảo nghe thấy tiếng động, từ trong phòng xông ra hét lên: “Cải Trắng Nhỏ!”
Yến Hồi kéo cô lại: “Yển Đại Bảo, con đừng đi qua đó. Cái con nhóc mập đó xấu lắm, sẽ làm hạ thấp vẻ đẹp của con.” Yến Đại Bảo mím môi trợn mắt nhìn Yến Hồi: “Ba, ba không được nói Cải Trắng Nhỏ như vậy, Cải Trắng Nhỏ sẽ buồn đấy. Con bé đã nghe hiểu được chúng ta nói gì rồi đấy, chỉ không biết nói thôi. Hơn nữa, Cải Trắng Nhỏ không xấu tẹo nào, nó rất xinh đẹp, sau này nó lớn lên chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp đấy.”
Yến Hồi nổi giận: “Yến Đại Bảo, con còn khen con nhóc mập đó nữa! Ông đây sẽ treo cổ tự tử ở cửa phòng con!” Yến Đại Bảo đang định đi xem Cải Trắng Nhỏ, nhưng Yển Hồi đi tìm dây thừng thật, cô đành vội vàng đi đốt hết dây thừng. Buổi tối đầu tiên, Công tước đại nhân ở lại phòng Cải Trắng Nhỏ, trông nó suốt đêm. Con bé chỉ khẽ động một cái anh cũng thức dậy, cả đêm gần như không chợp mắt, ngày hôm sau tinh thần vẫn rất phấn chấn bể nó đi ăn sáng.
Trước đây trong nhà đầu có đồ ăn của trẻ con, nay bữa sáng đã bị bát của Cải Trắng Nhỏ chiếm mất gần nửa bàn ăn. Chiếc bát này cho thịt cá, chiếc bát kia cho thịt lợn, bên cạnh còn có rau xanh... tóm lại, đồ ăn của Cải Trắng Nhỏ đều rất tinh tế, còn sợ bị lẫn mùi.
Yến Đại Bảo ở bên cạnh vừa ăn vừa nhìn Cải Trắng Nhỏ, thỉnh thoảng lại kích động nói: “Anh ơi, sau này có phải Cải Trắng Nhỏ sẽ ở lại nhà mình không? Vậy thì có phải Tiểu Ngũ cũng sẽ đến đây ở không? Em thấy vui quá, sau này em có thể chơi với Cải Trắng Nhỏ, lại còn có Tiểu Ngũ chơi cùng nữa, la la la.”
Triển Tiểu Liên liếc nhìn cô, “Cải Trắng Nhỏ không phải là thứ để cho con chơi. Con là cô của Cải Trắng Nhỏ đấy, phải thương yêu nó, có đồ ăn ngon, có đồ chơi hay đều phải để lại cho nó. Con bé có ăn hay không là một chuyện, con không để lại cho nó lại là chuyện khác, con biết chưa?”
Yến Đại Bảo đang định nói biết rồi thì Yến Hồi, người đã sớm ngứa mắt với Cải Trắng Nhỏ đã lên tiếng: “Yển Đại Bảo cái gì cũng tốt cả, dựa vào đâu lại bắt Yến Đại Bảo phải nhường con nhóc mập này, nó còn nhỏ như vậy nữa chứ, dựa vào đâu hả? Yên Đại Báo cái gì cũng phải có riêng một phần, không được cướp của Yên Đại Bảo!”
Công tước đại nhân không nhìn ông ta, Triển Tiểu Liên đương nhiên sẽ nói: “Chỉ mình ông giỏi, chỉ mình ông có bản lĩnh đấy, Yến Đại Bảo là người cô tốt, sao giống như ông được? Đổ ích kỷ! Cái gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân, Yến Đại Bảo không như ông nói đâu. Yến Đại Bảo, con tốt với Cải Trắng Nhỏ, sau này Cải Trắng Nhỏ mới tốt với con, con biết chưa? Nếu con không tốt với con bé thì sau này nó sẽ không thích con đâu.” Yến Đại Bảo phồng má lên, ra sức gật đầu: “Vậy à, con biết rồi, mami, chắc chắn con sẽ đối tốt với Cải Trắng Nhỏ, con thích cải Trắng Nhỏ mà!” Triển Tiểu Liên gật đầu, cảm thấy phải vậy mới đúng.
Cải Trắng Nhỏ ăn rất ngoan, không hề kén ăn, đút gì cô bé cũng há to miệng ăn như chú chim non.
Thấy vậy Triển Tiểu Liên liền khen: “Vậy chứng tỏ là mẹ Cải Trắng Nhỏ dạy dỗ tốt, không để nó kén ăn, nên bây giờ mới ăn ngoan thể này.” Công tước đại nhân tươi cười, sau đó anh lấy điện thoại ra, quay một đoạn video dài mấy phút về Cải Trắng Nhỏ, rồi gửi cho Cung Ngũ: [Tiểu Ngũ, Cải Trắng Nhỏ đang ăn sáng, ngoan lắm.] Cung Ngũ nhanh chóng nhận được, cô trả lời: [Con bé Cải Trắng Nhỏ không có lương tâm này, tôi mất ngủ cả đêm mà nó lại ăn ngon lành như vậy.] Công tước đại nhân trả lời: Em muốn đến thăm con không? Anh cho người đến đón.]
Cung Ngũ do dự một lát, nói: [Lát nữa tôi sẽ tự qua đó. Gửi địa chỉ nhà anh cho tôi, mẹ tôi nói là không xa lắm.]
Công tước đại nhân: [Để anh cho người qua đón em, vết thương của em còn chưa lành, đừng có chạy lung tung.] Cung Ngũ bĩu môi không trả lời lại.