Công Tước

Chương 1239 : Hộp thư nháp

Ngày đăng: 18:25 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu cháu không muốn biết cô sẽ không nói cho cháu nhiều như vậy, bởi vì cô tin những gì cháu và Tiểu Bảo trải qua người khác không thể tái h3iện lại được. Những chuyện khiến người khác cảm động, người khác nói ra chắc chắn không thể sâu sắc bằng bản thân người trải nghiệm được.” T2riển Tiểu Liên hít sâu một hơi, nói: “Hai năm cháu mang thai và sinh Cải Trắng Nhỏ, Tiểu Bảo không liên hệ với cháu, thậm chí nó còn không b5iết chuyện cháu mang thai. Tiểu Ngũ thấy rất kỳ lạ tại sao Tiểu Bảo lại không biết chuyện cháu có thai và sinh con đúng không?”

Cung4 Ngũ gật đầu, “Vâng.” “Đúng vậy, dù là ai cũng thấy kỳ lạ, thấy tức giận thôi. Bất kỳ ai khi nghe thấy chuyện như vậy đều sẽ nói thế, sẽ thấ0y đau lòng. Tại sao lại như vậy chứ? Thật quá bất công.” Triển Tiểu Liên chậm rãi kéo tay cổ nói: “Cô cũng thấy thế, nếu đổi lại là cô, cô cũng rất tức giận.”

Cung Ngũ hỏi: “Vậy rốt cuộc là tại sao?”

Cô đã tò mò chuyện này rất lâu rồi, nhưng không tìm được câu trả lời. Những người bên cạnh cô không một ai biết nguyên nhân, nhưng ai cũng nói với cô, cô và người đàn ông họ Phí đó đã ở bên nhau từ rất lâu rồi, còn giấu mẹ cô để ở bên nhau nữa.

Cung Ngũ há hốc miệng, ngây người nhìn Triển Tiểu Liên, cảm thấy đúng là mình đang nghe kể chuyện thần thoại rồi, còn Công tước, quý tộc, rồi cả vị hôn thê nữa... Vẻ mặt ngây ngốc của cô khiến Triển Tiểu Liên bật cười, “Tiểu Ngũ đừng thấy kinh ngạc, thực ra cách tốt nhất để lấy được bằng chứng chính là đích thân đi một chuyển. Nếu như sau khi hết bệnh Tiểu Ngũ còn chưa nghĩ ra được, lại muốn biết đầu đuôi câu chuyện thì Tiểu Ngũ hoàn toàn có thể đến Gaddles một chuyến. Cô nghĩ Tiểu Ngũ đã ở Gaddles ba năm, chắc chắn sẽ có bạn bè, đến lúc đó chỉ cần cháu nghe ngóng sẽ biết ngay thật giả thể nào thôi.”

Cung Ngũ thấy cũng có lý, “Cảm ơn cô.”

“Tiểu Ngũ không cần cảm ơn cô vội. Cô biết con trai mình là người thế nào, ít nhiều cô cũng có sự ích kỉ của riêng mình, nhưng hơn thể cô mong muốn Tiểu Bảo và Tiểu Ngũ có một khởi đầu tốt đẹp.” Triển Tiểu Liên cúi đầu nhìn chiếc cốc trong tay, nói: “Đối với cô, con cái hạnh phúc quan trọng hơn bất cứ điều gì. Ở Gaddles, gia tộc Edward là một gia tộc vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức từng hành vi cử chỉ của Công tước Edward đều ảnh hưởng đến sự phát triển của đất nước. Trong hai năm đó là khoảng thời gian quan trọng chuyển từ chế độ này sang chế độ khác của một đất nước, chúng ta không thể tưởng tượng ra nổi áp lực mà gia tộc Edward phải chịu...” Triển Tiểu Liên lắc đầu, như thể rơi vào trầm tư. Một lúc sau, bà ngẩng đầu lên, day dứt nói: “Xin lỗi cháu nhỏ Tiểu Ngũ, hình như cô nói với cháu quá nhiều rồi, giống như đang thanh minh cho Tiểu Bảo vậy.”

Sau đó bà cười nói: “Được rồi, cô đang nói giúp mấy câu cho Tiểu Bảo đấy, dù sao thì cô cũng mong hai đứa tốt đẹp.”

Cung Ngũ cười: “Cô à, cho dù cô có nói đỡ cho anh ấy thì cũng bình thường thôi. Người làm cha mẹ trên đời này đều thể cả. Bây giờ cháu cũng làm mẹ rồi, cháu có thể hiểu được, cô yên tâm đi, ít nhất thì cháu biết chuyện thể nào mà.”

Cô có thể hiểu nguyên do mẹ cô không biết chuyện, nhưng tại sao những người khác cũng không biết chuyện chứ? Đúng như Triển Tiểu Liên nói, Công tước đại nhân không muốn giải thích chi tiết chuyện của mình cho người khác nghe, dường như chỉ cần anh nói ra rồi thì sẽ rớt giá vậy. Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ đã nói ra từ lâu rồi.

Nhưng cho đến bây giờ, Công tước đại nhân vẫn chỉ là đôi câu vài lời với Cung Ngũ, hoàn toàn không muốn nói nhiều chuyện khác, khiến Cung Ngũ vẫn hoàn toàn mơ hồ về chuyện họ quen nhau thế nào.

Lúc đó Công tước đại nhân đã nói thế nào chứ? Anh nói là anh theo đuổi Tiểu Ngũ, sau đó đi thuê phòng khách sạn... Đó là chuyện quá bình thường của đôi lứa yêu nhau mà.

Đó là chiêu trò của mấy gã đàn ông khốn nạn vẫn dùng để lừa gạt các cô gái ngây thơ. Đương nhiên lúc đó điều có để ý nhất là tại sao hai người yêu nhau nhưng lại không liên lạc gì suốt hai năm.

Cô nhìn Triển Tiểu Liên, kiên nhẫn chờ đợi bà giải đáp nghi hoặc, thực sự cô quá tò mò. Triển Tiểu Liên nhìn vẻ mặt cô không khỏi bật cười, sau đó bà cầm tách trà trên mặt bàn, khẽ rót trà vào cốc rồi đưa cho Cung Ngũ, cười nói: “Cái đó à, cái đó cô cũng không biết nữa.” Bà nói: “Tiểu Ngũ tốt nghiệp học viện quý tộc Gaddles, trở về Thanh Thành, đó là quyết định chung của Tiểu Ngũ và Tiểu Bảo. Tuy hai đứa đều không nỡ, nhưng Tiểu Ngũ vẫn lựa chọn rời khỏi Gaddles, về Thanh Thành trước. Tiểu Bảo nói nó sẽ cố gắng giải quyết công chuyện, nhanh chóng về Thanh Thành với cháu. Cháu về rồi, hai đứa rất ít liên lạc, không phải là không nhớ, cũng không phải là quên, mà là... Tiểu Ngũ sợ nỗi nhớ nhung và sự vướng víu của mình sẽ cản trở Tiểu Bảo ở Gaddles.”

Bà cúi đầu uống một ngụm trà, nước trà màu đỏ trong chiếc cốc thủy tinh trong suốt cùng lắc lư theo động tác lắc lư khe khẽ của bà, “Vậy nên, Tiểu Ngũ rất ít khi chủ động liên lạc với Tiểu Bảo, cho đến một ngày Tiểu Ngũ phát hiện ra mình có thai. Lúc đó đã hơn ba tháng rồi, Tiểu Ngũ vừa vui vẻ lại vừa đau lòng.” Bà mỉm cười nói: “Thực sự cô thấy may vì Tiểu Ngũ lựa chọn nói tin tức này cho cô và cô Nhạc biết, cho nên mới có Cải Trắng Nhỏ đáng yêu ra đời. Cô nói với Tiểu Ngũ, cho dù đứa trẻ này có được giữ lại hay không cô cũng tôn trọng và ủng hộ mọi quyết định của Tiểu Ngũ. Cô nghĩ, lúc đó chắc chắn tâm trạng của Tiểu Ngũ rất phức tạp.”

Cung Ngũ mím môi, hỏi: “Tại sao cô lại nói vậy?” “Lúc đó Tiểu Ngũ nói với cô đừng nói cho Tiểu Bảo biết tin. Cháu muốn khi nó trở về sẽ cho nó một niềm vui bất ngờ.” Triển Tiểu Liên cười nói: “Cô đoán Tiểu Ngũ cũng muốn dọa nó nữa đúng không. Dù sao thì một cô gái trẻ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nhưng lại chấp nhận sự thật mình đang mang thai khi người mình yêu không có ở bên cạnh. Lúc đó chắc chắn Tiểu Ngũ rất yêu Tiểu Bảo, đồng thời cũng rất oán hận nó, cho nên Tiểu Ngũ mới chọn che giấu chuyện này, cho nó một niềm vui bất ngờ, đồng thời cũng muốn dọa nó vì nỗi ấm ức mình phải chịu. Động lực từ hai phía mới khiến Tiểu Ngũ nín nhịn được, chỉ là không muốn nói cho Tiểu Bảo biết. Thậm chí cháu còn cấm cô, Đại Bảo và mọi người ở bên cạnh không ai được tiết lộ cho Tiểu Bảo nữa.”

Cung Ngũ ngạc nhiên: “Thật... thật không?” Triển Tiểu Liên gật đầu: “Thật, tại sao cô lại phải dùng chuyện mọi người đều biết để lừa gạt Tiểu Ngũ chứ? Thậm chí Tiểu Ngũ nói với cô Nhạc thế nào cô cũng không rõ, nhưng chắc chắn Tiểu Ngũ cũng nói với cô Nhạc đừng nói cho Tiểu Bảo biết chuyện.”

Cung Ngũ chép miệng, “Đúng là mẹ cháu không biết, chỉ nói cháu không cho nói ra...” Cô hơi ngưng lại một lát, rồi hỏi tiếp: “Cô à, cô có thể nói cho cháu biết, cái người... anh Phí, chính là ba của Cải Trắng Nhỏ làm gì không? Một người có thể làm gì mà bao lâu như vậy không liên lạc với nhau chứ? Cháu không thể hiểu nổi, anh ấy ở trong núi cao rừng sâu hay sao? Vậy nên mới không có tín hiệu, không liên lạc được?”

Triển Tiểu Liên nhìn cô, trên mặt vẫn là nụ cười, sau đó bà lắc đầu: “Không, ngược lại mới đúng, nơi Tiểu Bảo sống là nơi có mật đi đâu cũng có thể nghe trộm được. Bất cứ cuộc điện thoại nào Tiểu Bảo gọi, hay bất cứ tin nhắn nào nó gửi đi đều có khả năng bị nghe trộm. Vừa rồi cô đã nói với Tiểu Ngũ rồi, gia tộc của Tiểu Bảo là một gia tộc vừa cổ xưa lại tôn quý. Đối với loại người như chúng ta, quý tộc hay vương thất chỉ tồn tại trong truyện cổ tích, nhưng đối với Tiểu Bảo, đó là thứ tồn tại ngay trước mắt, ở ngay bên cạnh nó, ở ngay trên người nó. Gia tộc Edward là gia tộc vô cùng cổ xưa của Gaddles, họ được hoàng thất bạn cho tước vị Công tước. Cho đến hôm nay, Tiểu Bảo vẫn là Đại Công tước đương nhiệm của gia tộc Edward. Tiểu Ngũ nhập học ở Học viện quý tộc Gaddles với danh nghĩa là vị hôn thê của Công tước Edward.”

Cung Ngũ thấy cũng có lý, “Cảm ơn cô.”

“Tiểu Ngũ không cần cảm ơn cô vội. Cô biết con trai mình là người thế nào, ít nhiều cô cũng có sự ích kỉ của riêng mình, nhưng hơn thể cô mong muốn Tiểu Bảo và Tiểu Ngũ có một khởi đầu tốt đẹp.” Triển Tiểu Liên cúi đầu nhìn chiếc cốc trong tay, nói: “Đối với cô, con cái hạnh phúc quan trọng hơn bất cứ điều gì. Ở Gaddles, gia tộc Edward là một gia tộc vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức từng hành vi cử chỉ của Công tước Edward đều ảnh hưởng đến sự phát triển của đất nước. Trong hai năm đó là khoảng thời gian quan trọng chuyển từ chế độ này sang chế độ khác của một đất nước, chúng ta không thể tưởng tượng ra nổi áp lực mà gia tộc Edward phải chịu...” Triển Tiểu Liên lắc đầu, như thể rơi vào trầm tư. Một lúc sau, bà ngẩng đầu lên, day dứt nói: “Xin lỗi cháu nhỏ Tiểu Ngũ, hình như cô nói với cháu quá nhiều rồi, giống như đang thanh minh cho Tiểu Bảo vậy.”

Sau đó bà cười nói: “Được rồi, cô đang nói giúp mấy câu cho Tiểu Bảo đấy, dù sao thì cô cũng mong hai đứa tốt đẹp.”

Cung Ngũ cười: “Cô à, cho dù cô có nói đỡ cho anh ấy thì cũng bình thường thôi. Người làm cha mẹ trên đời này đều thể cả. Bây giờ cháu cũng làm mẹ rồi, cháu có thể hiểu được, cô yên tâm đi, ít nhất thì cháu biết chuyện thể nào mà.”

Triển Tiểu Liên gật đầu: “Đúng vậy, ít ra thì cháu cũng biết ít nhiều cũng có nguyên nhân cả. Còn có tha thứ được hay không không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là trong lòng Tiểu Ngũ sau khi nghe những chuyện này liệu có bình tĩnh, liệu trong một giờ khắc nào đó cháu có cảm thấy thì ra không phải là người đó vô duyên vô cớ không có quan hệ gì, tuy lý do hơi miễn cưỡng, nhưng dù sao thì cũng có lý do cả.” Cung Ngũ mỉm cười nói: “Cố à, về nhà cháu sẽ suy nghĩ cho kỹ, cảm ơn cô hôm nay đã nói cho cháu nghe nhiều chuyện như vậy, để cháu giải thích được phần nào những nghi hoặc suốt bao lâu nay của mình.”

Trên tầng bỗng truyền đến tiếng Cải Trắng Nhỏ, nhưng ngẩng đầu lên lại không thấy gì. Triển Tiểu Liên để trán, có phải con trai bà ngốc luôn vì Tiểu Ngũ mất trí nhớ rồi không? Cứ trốn lại là được sao, chính tiếng của Cải Trắng Nhỏ đã tiết lộ hành tung của cha rồi! Không nhìn được nữa, Triển Tiểu Liên lên tiếng: “Tiểu Bảo đã thay bỉm cho Cải Trắng Nhỏ xong chưa? Xong rồi thì bế xuống đây đi con.” Sau đó Công tước đại nhân đi ra từ sau cánh cửa, liếc nhìn Cung Ngũ rồi bể Cải Trắng Nhỏ xuống.

Cải Trắng Nhỏ đáng yêu đã được thay bộ bodysuit hình chú ếch màu xanh, ở chỗ cái bụng tròn vo còn có một chiếc váy ren nho nhỏ.

Cung Ngũ vừa liếc qua đã biết ngay là mới mua cho Cải Trắng Nhỏ. Cô vỗ tay gọi nó: “Cải Trắng Nhỏ qua đây với mẹ, mẹ yêu con nào!”

Cải Trắng Nhỏ toét miệng cười, nước miếng lăn trên cái miệng nhỏ xinh, nó quơ tay về phía Cung Ngũ. Công tước đại nhân bể cô bé đặt vào trong lòng Cung Ngũ, “Vừa rồi lúc thay bỉm con rất ngoan, khi mông ướt cũng vẫn ngoan.” Cung Ngũ gật đầu: “Cải Trắng Nhỏ vẫn rất ngoan mà...” Cô vừa dí đầu mình vào đầu Cải Trắng Nhỏ vừa nói: “Khi ở trong bụng mẹ cũng rất ngoan, không quấy gì cả. Mẹ em nói em chỉ nghén có hơn một tháng, sau đó không sao nữa, ăn được rất nhiều...”

Nói xong hai câu này, Cung Ngũ ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng Triển Tiểu Liên, ngây người sửng sốt. Triển Tiểu Liên cũng ngây người khi cô nói xong câu đó, nhìn Cung Ngủ không nói gì. Cung Ngũ khẽ nhíu mày, chu miệng lên, rồi lại đè thấp đầu xuống. Triển Tiểu Liên chuyển từ nhìn Cung Ngũ sang nhìn Công tước đại nhân, Công tước đại nhân cũng ngạc nhiên như vậy. Triển Tiểu Liên lắc đầu với Công tước đại nhân. Công tước đại nhân hít sâu một hơi, cúi đầu giơ tay ra chơi đùa với Cải Trắng Nhỏ, nói: “Tiểu Ngũ vất vả quá, bởi vì có Tiểu Ngũ dạy con tốt, cho nên Cải Trắng Nhỏ mới đáng yêu thế này.”

Cung Ngũ híp mắt lại, cảm thấy như lẽ đương nhiên, sau đó cô gật đầu: “Vâng, làm mẹ rất vất vả, trước kia khi sinh con chắc chắn cô cũng rất vất vả.” Yến Hồi đã đi rồi lại quay lại, trong mắt nhìn quét qua gương mặt mũm mĩm của Cải Trắng Nhỏ một vòng, sau đó nói: “Con bé xấu xí, đưa con nhóc mập đó cho ông đây chơi một lúc. Chán chết!”

Cung Ngũ tức chết, nhưng đó là ông nội của Cải Trắng Nhỏ, cô hít sâu nói: “Chú, Cải Trắng Nhỏ còn nhỏ, sẽ bị thương đấy.”

Sau đó cô trừng mắt nhìn Công tước đại nhân: Đây là sự an toàn mà anh nói à? Sao cô cứ có cảm giác con người này là một phần tử nguy hiểm vậy nhỉ?

Đương nhiên, Cung Ngũ thừa nhận rằng lần đầu tiên khi nhìn thấy ba Yến Đại Bảo, cô đã giật mình kinh ngạc. Một người đàn ông trung niên có gương mặt khiến người khác kinh ngạc, nếu không biết trước tuổi ba Yến Đại Bảo thì Cung Ngũ cảm thấy đúng là mình đã bị lừa.

Đương nhiên là Yến Đại Bảo không nói cho cô biết ba cô ấy là một tên thần kinh. Chỉ nghĩ đến cảnh tượng Cải Trắng Nhỏ treo mình trên cánh tay ông ta như cành cây non đang lắc lư điên cuồng trong cơn mưa bão khi nãy Cung Ngũ đã cảm thấy ba Yến Đại Bảo là một tên thần kinh đích thực rồi.

Nay để cho Cải Trắng Nhỏ sống cùng với một tên thần kinh dưới một mái nhà, Cung Ngũ thực sự vô cùng lo lắng. Ôm chặt Cải Trắng Nhỏ vào trong lòng, cô cảnh giác nhìn Yến Hồi nói: “Chú, chủ nuôi chó mèo gì đó chơi cùng đi, chó mèo thích hợp để làm đồ chơi hơn.”

Rồi cô quay sang nhìn Triển Tiểu Liên với ánh mắt cầu mong sự giúp đỡ: Cô à, mau trông chừng cái tên thần kinh này đi, ông ta coi Cải Trắng Nhỏ là đồ chơi kìa.

Triển Tiểu Liên tươi cười nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ yên tâm đi, Cải Trắng Nhỏ không sao đâu. Chú Yển đùa với cháu thôi, xem cháu sợ kìa. Nếu Cải Trắng Nhỏ ở đây mà không an toàn thì đám người đó sống uổng công vô ích rồi. Có đúng không nào Cải Trắng Nhỏ? Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta quá là đáng yêu, sao lại đáng yêu thế này được nhỉ? Vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, đáng yêu y hệt như cô của cháu lúc còn nhỏ ấy.”

Cải Trắng Nhỏ đâu hiểu thế nào là phần tử nguy hiểm, nhìn gương mặt bà nội ở đối diện đang cười hiền từ, cô bé vui sướng khua chân tay, cười khanh khách thành tiếng, giọng sữa non nớt vô cùng vui tai.

Công tước đại nhân ở bên cạnh nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ yên tâm đi, anh sẽ trông chừng con.” Yến Hồi tức muốn chết, “Ông đây chỉ muốn chơi một chút thôi, sao lại coi ông là người xấu hả? Ông đi tìm Yến Đại Bảo chơi!” Triển Tiểu Liên ngẩng đầu lên, “Ông đừng đến trường làm phiền Đại Bảo nữa!” Yến Hồi nổi giận: “Cái này không được, cái kia cũng không được, các người định ép chết ông đấy à? Tức chết mà!” Triển Tiểu Liên lạnh lùng liếc nhìn: “Tôi thấy ông rảnh rỗi quá rồi đấy. Ông cứ yên tĩnh như mấy ông bà già khác không được sao? Ông đi tập thể dục ngoài quảng trường đi, ngoài đó có mấy bà trông cũng đẹp lắm, chẳng phải ông thích người đẹp đó sao? Đi đi, tôi cho ông đi đây. Chỉ cần đừng về đây có ý đồ với Cải Trắng Nhỏ là được.”

Yến Hồi nhảy dựng lên: “Triển Tiểu Liên, có tin ông đây treo cổ chết trước phòng Yến Đại Bảo không hả?” Nói xong, không biết ông ta lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, rồi đi thẳng lên tầng, đã chuyển chiếc ghế ở khung cửa dòng sợi dây lên. Triển Tiểu Liên và Công tước đại nhân đều đứng im. Anh đưa tay đỡ trán thở dài, Triển Tiểu Liên tiếp tục chơi với Cải Trắng Nhỏ, chỉ có Cung Ngũ là sợ hãi đờ người ra.

Cô chỉ tay vào bóng người trên cửa phòng Yến Đại Bảo, lắp ba lắp bắp nói: “Cô ơi, chủ Yến chú ấy...”

Triển Tiểu Liên đáp: “Mặc kệ đi, có ngày nào lão già ấy lại không giở chiêu này ra đâu?”

Dáng vẻ họ hoàn toàn bình tĩnh, nhưng mà Cung Ngũ sợ lắm, nhỡ chẳng may xảy ra án mạng thì phải làm sao?

Cô mới đến ngày đầu tiên mà ba Yến Đại Bảo đã treo cổ chết, chuyện này mà nói ra ngoài thì người ta sẽ đồn cô là sao chổi đó!

Vội vàng nhét Cải Trắng Nhỏ vào trong lòng Triển Tiểu Liên, cô đã đứng dậy xông lên lầu: “Chú Yến, đừng gây chuyện nữa! Chú mau xuống đi!” Bởi vì hai người dưới lầu không ai để ý đến ông ta, bình thường đều có Yến Đại Bảo phối hợp với ông ta, lần này ngài Yển kính mến đang buồn phiền vì dở dang thì Cung Ngũ chạy đến.

Cô hớt hải xông tới, “Chủ Yến! Chú bình tĩnh lại đi!” Yến Hồi đã đặt cổ vào trong sợi dây thòng lọng. Cung Ngũ nhìn sang hai bên, thấy có một chiếc kéo treo cạnh bàn trong phòng Yển Đại Bảo, cô lập tức vào phòng lấy kéo cắt đứt sợi dây thừng.

Cây kéo sắc nhọn, chỉ một cái đã đứt, khiến cho Cung Ngũ nhớ lại lời Triển Tiểu Liên nói khi nãy, bà nói “Mặc kệ đi, có ngày nào lão già ấy lại không giở chiêu này ra đầu?”, như vậy tức là đây là đạo cụ Yến Đại Bảo chuẩn bị sẵn để cứu ba cô ấy sao? Sợi dây thừng bị cắt đứt, Yến Hồi treo cổ thất bại.

Cung Ngũ vội vàng treo cây kéo lên vị trí cũ, tận tình khuyên bảo: “Chú Yển, không thể vì cãi nhau mấy câu với cô mà đòi tìm cái chết được. Nếu vậy thì người còn sống sẽ đau lòng thể nào chứ? Chú nói có đúng không? Cãi nhau thì cãi nhau, đời sống đời chết thể là không được. Người ta cũng là khóc trước, rồi làm ầm ĩ, cuối cùng mới treo cổ, phải có trình tự đàng hoàng chứ. Chú Yên chú nhìn xem, chú làm ẩm lên mấy câu đã đòi treo cổ, chú làm thiểu mất hai bước rồi, không phù hợp với truyền thống cử nhân đã đúc kết mấy nghìn năm nay, chú nói có đúng không?”

Yến Hồi dựa vào tường, rung chân: “Còn có trình tự nữa cơ à?”

Chứ còn gì nữa?” Cung Ngủ nói: “Vấn đề nào mà khóc lóc giải quyết được thì tuyệt đối không thể làm ầm lên được, chuyên mà khóc lóc rồi làm ầm lên giải quyết được thì tuyệt đối không được tùy tiện treo cố, đó gọi là trình tự. Thứ gì cô nhận đã hun đúc lại chắc chắn là có cả trí tuệ của tổ tiên ở trong đó, hậu nhân như chúng ta phải học tập. Nói tóm lại, treo cổ tự vẫn là bước lựa chọn cuối cùng của những người vô năng nhất.”

Cô nghiêm túc đánh giá Yến Hồi, sau đó dựng ngón cái lên nói: “Cháu nhìn chú Yển như vậy, biết ngay chủ là nhân vật lớn, là trang nhân tài ngọc thụ lâm phong. Chú vừa có trí tuệ của người từng trải lại có nhiệt huyết sôi sục của tuổi trẻ. Chú Yên, chủ có biết chú như vậy có gì tốt không?”

Không đợi Yến Hồi trả lời, Cung Ngũ đã nói tiếp: “Chú như vậy ấy à, chắc chắn là mẫu hình mà đám thanh niên yêu thích, già mà không hủ bại, dễ được thanh niên yêu thích nhất. Chú nhìn xem Cải Trắng Nhỏ nhà cháu thích chú thể nào rồi đấy. Chú không những được thanh niên yêu thích, mà rõ ràng là già trẻ đều yêu. Cháu biết, với hình mẫu trí tuệ như của chủ cũng là kiểu người đối xử tốt với con cháu.” Cô mỉm cười, vẻ mặt hài lòng: “Sau này Cải Trắng Nhỏ nhà cháu có phúc rồi, có được một người ông nội như vậy.”

Tròng mắt Yến Hồi đảo đi đảo lại nhìn về phía Cung Ngũ, sau đó ông ta hỏi: “Này con bé xấu xí, ông nhớ rõ ràng là mày mất trí nhớ cơ mà, sao cái miệng vẫn nói chuyện khéo thế?” Cung Ngũ lắc đầu, kiên quyết phủ nhận, “Cháu ăn nói vụng về lắm. Chủ Yến không biết đấy thôi, mẹ cháu nói cháu không biết ăn nói, nói chuyện dễ đắc tội người khác, không biết cư xử. Nhưng người như cháu cũng có cái hay, cháu giỏi nhất là ăn ngay nói thật, chỉ cần là lời thật lòng thì chắc chắn cháu sẽ thao thao bất tuyệt nói không ngơi nghỉ. Nếu như chủ Yến không có gì đáng để khen ngợi thì sao cháu nói được, nhưng mà chủ Yến lại có bao nhiêu là ưu điểm như vậy, cháu mới chỉ liếc nhìn qua đã thấy rồi. Cho nên nếu chú thấy cháu khéo nói thì chắc chắn là cháu nói thật lòng, nói mà không cần bản thảo chuẩn bị gì hết ấy! Đúng rồi, là kiểu đó đó!”

Cung Ngũ bỗng nhiên lật đật chạy xuống, bể Cải Trắng Nhỏ lên lầu, đưa đến trước mặt Yến Hồi, nói: “Chú Yến chú nhìn này, đây là Cải Trắng Nhỏ con gái cháu, có đáng yêu hay không? Cháu thấy con bé rất thích chú... Ồ, chú xem xem, con bé giơ tay đòi chủ bể đầy này, chú bể nó đi, chủ thử bể nó xem, chú sẽ thấy nó đáng yêu thế nào.”

Cải Trắng Nhỏ được giơ lên không trung vẫy vẫy cánh tay nhỏ xíu, khi nhìn thấy Yến Hồi cái miệng nhỏ xinh vừa chảy nước dãi vừa cười vô cùng vui vẻ. Yến Hồi chán ghét liếc nhìn Cải Trắng Nhỏ một cái, Cung Ngũ kiên quyết để Yến Hồi bể: “Chú Yến, chú bế đi mà. Chú bể rồi sẽ thấy Cải Trắng Nhỏ nhà cháu đáng yêu thế nào!” Yến Hồi vẫn từ chối: “Trên người nó có mùi!”

Cung Ngũ trợn tròn mắt nói: “Cải Trắng Nhỏ nhà cháu sạch sẽ lắm, ngày nào cũng tắm, còn sạch hơn cả người lớn. Hơn nữa trên người Cải Trắng Nhỏ toàn là mùi sữa, tất cả em bé đều có mùi sữa, chỉ có đứa bé sạch sẽ nhất thuần khiết nhất mới thế thôi. Chú xem người lớn có ai như vậy không? Người lớn bẩn lắm, chỉ có trẻ con mới sạch” Sau đó cô cố gắng đặt Cải Trắng Nhỏ vào trong lòng Yến Hồi, nói: “Chú Yến cháu sắp bỏ tay đây, chú bế Cải Trắng Nhỏ đi mà, con bé thích chú lắm đấy!” Miệng nói bỏ tay ra nhưng trên thực tế cô vẫn không dám buông lỏng, làm dáng vẻ như sắp buông tay ra nhưng tay vẫn đang nắm chặt lấy.

Yến Hồi chán ghét vô cùng, toàn thân run rẩy, nhìn thấy đứa bé trong lòng dường như đang trượt dần xuống dưới, ông ta mới chậm rãi giơ tay ra ẩn lấy mông Cải Trắng Nhỏ, hỏi: “Sao mông con bé mập này lại to thế hả? Sao chân thô thế này?” Cung Ngũ cố nén cơn kích động muốn cắn chết con người này nói: “Cải Trắng Nhỏ nhà cháu chân dài mà, bây giờ con bé đang đóng bỉm, cho nên mới có vẻ như mông to. Sau này Cải Trắng Nhỏ không đóng bỉm nữa thì chắc chắn trông sẽ đẹp hơn.” Cải Trắng Nhỏ được Yến Hồi bể trong lòng bắt đầu cắn quần áo ông ta. Yển Hồi chán ghét cúi đầu nhìn cô bé, “Mày còn cắn nữa ông sẽ bẻ răng mày.”

Cung Ngũ mím môi, “Chú Yên, Cải Trắng Nhỏ nhà cháu mới có hai cái răng, chú mà bị mất thì không còn cái răng nào nữa rồi.”

Yến Hồi quay đầu sang, nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, rồi chán ghét nhìn đi chỗ khác. Ba người trên tầng bỗng nhiên trở nên hòa bình hơn nhiều từ trận đòi sống đòi chết khi nãy. Triển Tiểu Liên và Công tước đại nhân quay sang nhìn nhau, không nói gì. Cung Ngũ vẫn đang dồn hết tâm sức để Cải Trắng Nhỏ và Yến Hồi chung sống hòa bình với nhau, chủ yếu là vì cô nghĩ đến cửa ải của mẹ cô. Cô sợ nếu cô bế Cải Trắng Nhỏ về nhà thì mẹ cô sẽ không tha cho cô. Nhạc Mỹ Giảo vốn đang cảm thấy cô không trồng được, đưa đến đây là tốt nhất, nhưng cô lại lo ba Yến Đại Bảo đối xử không tốt với Cải Trắng Nhỏ, nên trăm phương ngàn kế bồi dưỡng tình cảm của họ. Yến Hồi bế một lúc, Cải Trắng Nhỏ cứ ra sức thổi bong bóng, Yến Hồi ghét bỏ, nhét lại vào trong lòng Cung Ngũ, “Trả này.” Cung Ngũ vội vàng bể Cải Trắng Nhỏ xuống dưới nhà, có chút lo lắng nhìn cô bé, rồi lại nhìn Yến Hồi đã không thấy bóng người đâu nữa.

Triển Tiểu Liên cười nói: “Tiểu Ngũ yên tâm đi, bình thường có sẽ chú ý bồi dưỡng tình cảm của Cải Trắng Nhỏ với ông nội con bé. Trước đây vì ít tiếp xúc, người đó vốn không thích trẻ con, cho nên Cải Trắng Nhỏ mới đến, ông ta sẽ thấy không quen. Sau này cô sẽ cho họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cháu yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cung Ngũ gật đầu: “Cảm ơn cô.” Cô liếc nhìn Công tước đại nhân, anh lập tức đáp: “Anh sẽ trông chừng Cải Trắng Nhỏ, Tiểu Ngũ yên tâm đi.”

Cung Ngủ không nói gì.

Buổi chiều Yển Đại Bảo về, nhìn thấy Cung Ngũ liền xông tới, hôn một cái lên má cô, “Tiểu Ngũ, cuối cùng cậu cũng đến ở rồi! Tớ vui quá! Tớ vừa có Tiểu Ngũ chơi cùng, vừa có Cải Trắng Nhỏ chơi cùng, tớ thấy vui quá.” Cung Ngũ híp mắt, “Yến Đại Bảo à, cậu đừng quên, sau này cậu cũng phải đi lấy chồng đấy. Cậu có chắc chắn là có thể chơi vui vẻ với tớ được không?” Yến Đại Bảo ngạc nhiên: “Tại sao chứ?” Cung Ngũ đáp: “Bởi vì đó là truyền thống, nam nữ kết hôn, hoặc là ra ngoài ở riêng hoặc là về ở nhà chồng. Chỉ đơn giản vậy thôi, cậu có gì để nói à?” Yến Đại Bảo mím môi, nghĩ ngợi một lát, hỏi: “Tại sao không phải là người khác đến nhà tớ ở? Tớ bảo anh Bánh Bao đến nhà tớ ở là được thôi!”

Cung Ngũ lườm, “Đó là ở rể, nếu anh Lý đồng ý thì cũng được.”

Yến Đại Bảo không hiểu, tự mình gật đầu quyết định: “Vậy thì bảo anh Bánh Bao ở rể thôi.”

Triển Tiểu Liên đúng lúc nghe thấy: “Suyt! Yến Đại Bảo, con đừng nói với anh Bánh Bao như vậy, nó thì không sao, nhưng nếu để ba nó nghe thấy thì không hay đâu.” Triển Tiểu Liên nhân tiện nói: “Ông già Lý Tấn Dương đó đồng ý mới là lạ. Lão hộ ly tâm địa gian xảo đó tuyệt đối sẽ không đồng ý để con trai ông ta ở rể đâu. Yên Đại Bảo con nhớ chưa hả? Không được nói như vậy.”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Con biết rồi! Đúng rồi mami à, con quyết định sẽ tặng anh Bánh Bao một món quà. Hai ngày nữa con sẽ kết nơ bươm bướm tặng anh Bánh Bao, đảm bảo anh Bánh Bao sẽ rất vui vẻ...” Cô còn chưa dứt lời, Yến Hồi đã không biết từ đâu xông ra: “Yến Đại Bảo! Không được! Ông không cho phép con kết nơ bươm bướm tặng cho thằng nhóc chết tiệt đó!” Yến Đại Bảo bĩu môi nói: “Vậy được thôi, con không kết nơ bươm bướm nữa là được chứ gì! Nhưng sinh nhật anh Bánh Bao, chắc chắn là con phải tặng quà anh ấy rồi...”

Yến Hồi ói máu: “Không được!”

Cung Ngũ há hốc miệng, ôm Cải Trắng Nhỏ ngây ngốc đứng nhìn, sau đó từ từ quay sang nhìn Công tước đại nhân, có khi nào sau này ba Cải Trắng Nhỏ cũng sẽ như vậy hay không? Công tước đại nhân lập tức nói: “Không đâu, anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của Cải Trắng Nhỏ, chỉ có điều không cho phép con yêu sớm, cũng không cho phép con kết hôn sớm...”