Công Tước
Chương 1242 : Chưa bao giờ cả
Ngày đăng: 18:25 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cung Ngũ: “...” Yến Hồi ngẩng đầu lên nhìn thấy Cung Ngũ, bỗng chỉ tay vào cô nói: “Này con nhóc xấu xí kia, mày qua đây c3ho ông, mang con nhóc mập này cút đi nhanh lên, ông đây sắp bị nó phiền chết rồi, mới sáng sớm đã bắt ông đây chơi bóng! 2Nó coi ông đây là cái gì hả?”.
Cung Ngũ mím môi, vội đi qua đó bể Cải Trắng Nhỏ, “Nếu như chú Yên thấy mệt thì ng5hỉ ngơi chút đi, đừng chiều hư Cải Trắng Nhỏ, không thể bắt chú chơi suốt một ngày được, lần sau sẽ không thể nữa.”
<4br>Yến Hồi nổi giận: “Mày tưởng là ông đây thích thể à? Ông là con khỉ à? Là con nhóc Cải Trắng Nhỏ này không nghe lời, c0ứ muốn xem ấy chứ, tức chết đi được!”
Cô khom lưng nhặt bóng lên, đặt vào trong tay nó, nó cầm được quả bóng xong thì giơ tay ra đưa đến trước mặt Yến Hồi, nhưng bàn tay còn nhỏ nên trái bóng bị rơi ngay xuống đất. Nó lại đòi, Cung Ngũ nhặt lên đưa cho cô bé, cô bé lại đưa ngay cho Yến Hồi.
Nhưng Cải Trắng Nhỏ không hề quan tâm đến sự uy hiếp của ông ta, mà càng hứng thú nhìn chằm chằm trái bóng trong tay ông ta, chớp mắt đáng yêu với ông ta.
Cung Ngủ không để ý một chút đã thấy người ở trước mặt giận dữ lườm Cải Trắng Nhỏ, rồi lại bắt đầu tung hứng trái bóng trên tay. Cải Trắng Nhỏ lại bắt đầu bật cười khanh khách. Cung Ngũ híp mắt, cô thực sự cạn lời rồi, thì ra không phải là vấn đề của Cải Trắng Nhỏ, mà là vấn đề của ông ta.
Cung Ngũ liếc nhìn xung quanh, “À... cô và anh Phí đâu rồi ạ?”
Yến Hồi không thèm ngước lên nhìn nói: “Mới sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi, nói là có ai đó về nên đi thăm. Không cho đi cũng phải đi, còn ném con nhóc mập này lại cho ông, tại sao chứ? Ông đây là người trông trẻ à? Trong cái mặt ông đây giống người trông trẻ lắm à? Con nhóc xấu xí, mày nói xem!”
Cung Ngũ mím môi: “Cái khác thì cháu không biết, nhưng cháu biết chú Yên là một người ba tốt, mà những người ba tốt chắc chắn đều yêu trẻ con, giống như Yển Đại Bảo ấy, khi còn nhỏ chắc chắn cậu ấy rất đáng yêu. Ba Cải Trắng Nhỏ nói Cải Trắng Nhỏ giống hệt Yến Đại Bảo khi còn nhỏ. Cải Trắng Nhỏ thích chú Yến, chủ Yến vì Yến Đại Bảo nên thích Cải Trắng Nhỏ, cháu thấy cũng bình thường thôi mà.”
Yến Hồi dùng khóe mắt liếc nhìn Cung Ngũ, tiếp tục tung bóng, Cải Trắng Nhỏ vẫn đang bật cười khanh khách.
Hai tiếng sau, Công tước đại nhân và Triển Tiểu Liên cũng trở về. Khi về họ nhìn thấy bầu không khí vô cùng quái dị trong nhà, Yến Hồi đang nhìn Cải Trắng Nhỏ như hổ rình mồi, tức giận gầm lên: “Ông nói cho mày biết, mày đừng có mà không biết chừng mực! Ông nể tình Yến Đại Bảo nên mới bỏ qua cho mày! Mày có còn coi ông đây là người không hả? Mày mà còn ép ống đây làm xiếc khỉ nữa thì ông không khách sáo với mày đâu đấy!”
Cải Trắng Nhỏ bò dưới đất, bám vào tấm thảm trải sàn, ngửa mặt lên rớt nước dãi nhìn ông ta, trước mặt là hai trái bóng màu, vẻ mặt mơ màng, biểu cảm đáng yêu chỉ trong phút chốc đã làm tan chảy trái tim mọi người. Công tước đại nhân lập tức đi tới bế Cải Trắng Nhỏ lên, nói: “Chú Yến, Cải Trắng Nhỏ vẫn còn là một em bé, chủ hung dữ như vậy sẽ làm con bé sợ đấy!” Bên kia Cung Ngũ nghe thấy tiếng động liền đi từ trên tầng xuống, thì ra cô đang ở trong phòng Yến Đại Bảo đọc sách. Công tước đại nhân: “...” Anh ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Ngũ không trồng Cải Trắng Nhỏ à?” Cung Ngũ đi xuống nói: “Ồ, chú Yên trông Cải Trắng Nhỏ giỏi lắm. Em thấy Cải Trắng Nhỏ cũng không để ý đến em nên em lên phòng Yến Đại Bảo đọc sách.” Triển Tiểu Liên liếc nhìn Yến Hồi, “Được rồi, ông được giải thoát rồi, đi nghỉ đi, Tiểu Bảo và tôi đều về rồi, Tiểu Ngũ cũng ở đây, ông không cần bận tâm nữa. Bảo ông trong ba tiếng đồng hồ thôi mà, xem ông tức giận kìa. Người giúp việc trong nhà đầu rồi? Chẳng lẽ họ không biết trông trẻ à? Họ ném hết lại cho ông à?”. Nói xong Triển Tiểu Liên đi đến nhà bếp, chuẩn bị chút điểm tâm cho Cải Trắng Nhỏ, nhân tiện hỏi: “Sao cô không đi ra ngoài trông Cải Trắng Nhỏ?”
Cô giúp việc nói với vẻ mặt khổ sở: “Tôi cũng muốn lắm chứ, mới đầu ngài Yến không muốn chạm vào, sau đó ngài ấy cầm đến một quả bóng, tung hứng một lúc, thấy Cải Trắng Nhỏ thích nên ngài ấy tung hứng liền lúc ba trái bóng. Sau đó Cải Trắng Nhỏ thấy thích thú nên ngài ấy tự mình biểu diễn, còn đuổi cả tôi và lão Lưu đi, lão Lưu đi mua đồ ăn rồi, nên tôi đành phải xuống đây...”
Triển Tiểu Liên gật đầu cười nói: “Vậy à, vậy thì không sao nữa rồi, cô cũng bớt việc.” Cô giúp việc gật đầu: “Đúng vậy mà, tôi còn thấy lo lắng, nên thỉnh thoảng lại chạy lên xem, thấy hai ông cháu chơi vui lắm...”
Bên ngoài đã đổi lại là Công tước đại nhân đang trông cô bé, Yến Hồi tức giận quá nên đi mất. Cải Trắng Nhỏ lại đặt trái bóng vào tay Công tước đại nhân, Công tước đại nhân không hiểu ra sao, Cải Trắng Nhỏ khóc ré lên. Cung Ngũ vẫn đang lo lắng chuyện chiếc điện thoại, ở bên cạnh nói: “Con bảo anh tung bóng cho con xem đây. Giống như chú hề ở rạp xiếc tung bóng đấy. Chú Yên tung bóng giỏi lắm, con thích nên bây giờ bảo anh tung.” Công tước đại nhân: “...”
Đặt Cải Trắng Nhỏ dưới đất, anh thử tung bóng, nhưng tung bóng cần có kỹ thuật, anh mới tung được hai cái bóng đã rơi xuống đất. Cải Trắng Nhỏ không vui, phồng má lên nhệch môi không cười.
Yến Hồi ở trên tầng hai lạnh lùng liếc nhìn, cười nhạo Công tước đại nhân: “Xem mày vụng về kìa, còn đòi dỗ dành trẻ con, nghĩ dễ lắm đấy!”
Công tước đại nhân cố nén giận, lạnh lùng liếc nhìn ông ta, sau đó quay đầu đi, hai người bắt đầu đọ sức.
Yến Hồi đi xuống, cầm bóng tung khiến Cải Trắng Nhỏ bật cười khanh khách. Đến lượt Công tước đại nhân tung bóng cho Cải Trắng Nhỏ xem, Cải Trắng Nhỏ lạnh mặt lại, bóng cứ rơi suốt khiến nó không vui.
Cung Ngũ suýt cười vỡ bụng, không biết nói thế nào mới phải. Cô suy nghĩ một lát, quyết định nói đỡ cho Công tước đại nhân: “Chú Yến đã từng trồng Yến Đại Bảo khi cô ấy còn nhỏ nên chắc chắn là có kinh nghiệm dỗ trẻ con rồi. Trước đây anh chưa từng có con, đương nhiên là không bằng được chú Yên. Đúng rồi, phiến chú Yên trông Cải Trắng Nhỏ một lát, cháu có chút chuyện với anh Phí.”
Yến Hồi từ từ quay đầu sang, ném ra một câu: “Ái chà, lúc trước toàn thấy mày gọi cái gì mà anh Tiểu Bảo cơ mà, bây giờ sao lại gọi anh Phí?” Khi nói đến ba chữ anh Tiểu Bảo, Yển Hồi còn cố tình đổi giọng, dường như học theo giọng điệu của Cung Ngũ, nhưng học không ra sao nến Cung Ngũ chỉ còn biết bất lực ngửa đầu lên nhìn trời.
Triển Tiểu Liên ở bên cạnh nói: “Ông giỏi thật đấy, bây giờ Tiểu Ngũ đang ở tình trạng đặc biệt, không quen biết thì sao gọi anh Tiểu Bảo thân mật được? Lúc đầu khi Tiểu Ngũ gọi vậy cũng là quen thân rồi mới gọi đấy chứ.”
Cung Ngũ vịn tay vào cầu thang, cúi đầu nhìn mặt đất không nói gì, Công tước đại nhân nghe thấy cô nói liền đáp, “Được.”
Sau đó anh đi cùng Cung Ngũ vào phòng Yến Đại Bảo. Cung Ngũ móc điện thoại ra đưa cho anh xem, “Tối qua tôi vô tình làm hỏng điện thoại, sau đó biến thành thế này. Đây là bị hỏng hay là cố tình như vậy? Tôi có bị coi là phạm pháp không?”
Công tước đại nhân cầm lấy chiếc điện thoại trong tay cô. Ánh mắt Cung Ngũ lập tức dán chặt vào đôi bàn tay ấy. Cung Ngũ phát hiện ra mình rất dễ bị bàn tay anh thu hút khi chỉ có hai người ở bên cạnh nhau. Buổi tối hôm đó cũng thế, hôm nay cũng vậy.
Công tước đại nhân cầm điện thoại nói: “Cố ý đấy. Điện thoại là do anh tặng Tiểu Ngũ vào dịp sinh nhật mười tám tuổi của em, không phải là điện thoại trên thị trường. Lúc đó khi anh thiết kế với hy vọng có thể giúp đỡ được Tiểu Ngũ trong lúc em gặp nguy hiểm, hy vọng có thể bảo vệ Tiểu Ngũ an toàn, cho nên đã thiết lập chức năng biến hình. Như vậy, những lúc bình thường nó là điện thoại, khi nguy hiểm có thể biến thành vũ khí.” Cung Ngũ thấy hơi kinh ngạc: “Anh còn biết thiết kế điện thoại nữa à?”
Công tước đại nhân ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười nói: “Anh thiết kế điện thoại chỉ là nghiệp vụ, thực ra sở trường của anh là thiết kế súng.”
Cung Ngũ ngạc nhiên, cô quen loại người gì thế này? Tại sao vừa là quý tộc còn vừa là Công tước, sau đó lại còn biết thiết kế súng nữa? Cô mơ hồ cảm thấy hình như ba của Cải Trắng Nhỏ thực sự là loại người bận tối mắt tối mũi. Hơn nữa cô cũng có thể mơ hồ cảm nhận được tại sao cô lại che giấu mẹ có chuyện này rồi. Bởi vì với tính cách của mẹ cô chắc chắn sẽ cảm thấy cô ở bên cạnh người đàn ông như vậy là đũa mốc đòi chòi mâm son. Bởi vì Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy mình đã trèo cao vào nhà họ Cung cho nên mới có kết cục như vậy, bà phản cảm với người người đàn ông xuất sắc đến một cảnh giới nhất định.
Công tước đại nhân vẫn đang sắp xếp chiếc điện thoại, Cung Ngũ bị động tác của anh thu hút, đúng là một đôi tay đẹp. Cung Ngũ nhìn đôi tay đó bất giác cảm thấy người có được đôi tay như vậy chắc chắn là đã được giáo dục rất tốt.
Công tước đại nhân nói: “Ở đây có nút tắt mở, lúc đầu anh đã nhập vân tay Tiểu Ngũ vào đây, cho nên chiếc điện thoại này chỉ có Tiểu Ngũ mới mở ra và tắt đi được. Tiểu Ngũ đưa tay cho anh nào.”
Cung Ngũ liếc nhìn anh, mím môi, cảm xúc trong lòng lúc này là thầm sung sướng đến phát điên, cô đưa tay ra.
Tay của anh rất ấm áp, cảm giác ấm áp đó như truyền thẳng vào trái tim cô.
Công tước đại nhân cầm tay cô, sau đó lấy ngón trỏ của cô ấn vào một cái nút ẩn không nhìn rõ được nhưng có thể sờ thấy được, nói: “Ở đây, là nút khôi phục lại.” Cung Ngũ mím chặt môi, để mặc cho anh cầm tay mình, đặt lên nút bấm đó.
Ấn xong, Công tước đại nhân đưa điện thoại đến trước mặt cô, nói: “Ở đây có quy luật đấy. Em xem đi, chỉ cần em khẽ ẩn chiếc nút này theo quy luật vết gãy, nó sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu.”
Anh khôi phục lại về hình dáng chiếc điện thoại, xong xuôi đưa đến trước mặt cô, tươi cười nói: “Em đã thấy chưa? Chính là như vậy, Tiểu Ngũ làm thử xem.”
Chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt cô, Cung Ngũ im lặng cầm lấy, sờ lên chiếc nút bấm tối qua cô phát hiện ra, sau đó cẩn thận tách để chiếc điện thoại biến hình, nhìn chằm chằm màn hình kính màu đen giống như cục tẩy đàn hồi, kéo dài ra sau đó lắp ráp thành một khẩu súng nhỏ tinh xảo đẹp đẽ.
Cung Ngũ nhìn khẩu súng nuốt nước bọt, bỗng nhiên đưa đến trước mặt Công tước đại nhân, nói: “Tôi quên ấn nút nào để biến hình lại rồi.”
Công tước đại nhân lại cầm ngón tay cô, “Ở đây, lúc đầu Tiểu Ngũ nhập vân tay bằng hai ngón tay này cho nên hai ngón tay này đều mở khóa được.” Cung Ngũ thử nhập vân tay, quả nhiên khẩu súng lại biến hình về chiếc điện thoại màu đỏ.
Cung Ngũ ngạc nhiên, rồi lại tự mình biến đi biển lại mấy lần, sau đó cô ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói cái này đã được nhập vân tay, có phải là nếu vậy thì cho dù Cải Trắng Nhỏ có chơi điện thoại của tôi thực ra cũng không thể biến thành khẩu súng nguy hiểm được đúng không?” Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng vậy. Cho dù em bất cần biến nó thành súng thì Cải Trắng Nhỏ cũng không thể ngộ thương bản thân hoặc người khác, bởi vì chỗ bấm cò cũng cần có vân tay của Tiểu Ngũ.” Vẻ mặt Cung Ngũ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, khi cô ngẩng đầu lên nhìn Công tước đại nhân, trong mắt đã có thêm sự sùng bái: “Cái này... là một mình anh thiết kế, hay là một đội ngũ thiết kế?” Công tước đại nhân: “Đây là quà anh tặng Tiểu Ngũ, đương nhiên là một mình anh làm thì mới có thành ý. Từ thiết kế cho đến các linh kiện bên trong đều là do tự tay anh làm. Bởi vì chỉ khi anh tự tay làm thì nếu chẳng may có vấn đề gì anh mới biết ngay được vấn đề nằm ở chỗ nào. Nếu có một ngày chiếc điện thoại này bị mất, anh cũng có thể tìm ngay nó về cho em.”
Cung Ngũ nghịch chiếc điện thoại: “Nếu bị mất thì đối với người khác chẳng qua chỉ là cục sắt gỉ mà thôi đúng không? Đối với tôi đó là một thứ đồ thần kỳ, người khác thì vô dụng. Tôi đã từng bị mất chiếc điện thoại này bao giờ chưa?”
Công tước đại nhân cười, “Có chứ, nhưng đã tìm lại được rất nhanh. Trên đây có hệ thống định vị, có thể khởi động định vị từ xa, như vậy sẽ biết được chiếc điện thoại này bị vứt ở đâu. Đương nhiên bình thường anh sẽ không làm vậy, bởi vì còn liên quan đến vấn đề riêng tư của Tiếu Ngũ.”
Cung Ngũ gật đầu, không biết tại sao nhưng cô thấy rất hài lòng với những lời giải thích của Công tước đại nhân, vấn đề riêng tư không thể lẫn lộn được, điểm này rất đáng ghi nhận. Cung Ngũ nhìn chằm chằm vào mắt anh nói: “À! Tôi vừa phát hiện ra, mắt anh... con ngươi có màu khác chúng tôi. Cô Triển giống chúng tôi mà.” Công tước đại nhân cúi đầu cười, “Tổ tiên của anh là người gốc phương Đông. Tuy Gaddles rất coi trọng huyết thống, nhưng tổ tiên anh không quá coi trọng huyết thống, cho nên trong giai đoạn gia tộc phát triển sẽ kết hôn với người Gaddles, ví dụ như bà nội anh chính là người Gaddles. Trên người anh mang theo huyết thống ở đó, cũng có một số đặc điểm được thể hiện ra.”
Cung Ngũ chép miệng, có chút cảm khái. Bỗng nhiên cô phát hiện ra hình như trước đây mình rất hoành tráng, lại có quan hệ với một người đàn ông như vậy, nghĩ lại vẫn thấy mình hơi quá. Cô liếc nhìn anh nói: “Vậy tại sao Cải Trắng Nhỏ lại không phải? Con ngươi Cải Trắng Nhỏ màu đen mà.”
Công tước đại nhân cười với cô nói: “Vậy chỉ có thể là do gen của Tiểu Ngũ quá mạnh, nên đã lấn át đi một số đặc trưng của Cải Trắng Nhỏ.” Cung Ngũ chép miệng, có chút không biết phải nói gì.
Ngoài cửa truyền đến chút động tĩnh, có thứ gì đó đang cho cửa, Công tước đại nhân lập tức đứng dậy, cẩn thận kéo cửa ra, sau đó nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm của Cải Trắng Nhỏ đang ngẩng lên, toét miệng mỉm cười với anh. Trên lưng cô bé có mấy sợi dây, một sợi dây dài đang bị Yến Hồi nắm lấy, ông ta dắt Cải Trắng Nhỏ đi đến đây. Công tước đại nhân đen mặt lại, “Chú Yên! Cải Trắng Nhỏ không phải là cún con!” Anh tức giận cúi người xuống, tháo dây thừng ra. Yến Hồi nổi giận: “Sau này đừng có bảo ông trông con nhóc mập này nữa!” Cung Ngũ hít sâu, sau đó nở nụ cười, đứng dậy nói với Yến Hồi: “Chú Yến, vẫn là chú có khả năng dự đoán!” Cô nhe răng cười, “Cải Trắng Nhỏ đang học đi, lần nào cũng đứng dậy rồi lại ngã xuống, chú đã chuẩn bị sẵn cái này thì có khi cùng lắm chỉ nửa tháng nữa là Cải Trắng Nhỏ sẽ đứng dậy được đó!”
Yến Hồi mờ mịt: “Hả?”
Ông ta nhìn sợi dây buộc trong tay, “Đây không phải là dắt chó đi dạo à?” Cung Ngũ mỉm cười: “Đương nhiên là không rồi, đây là khi em bé học đi, người lớn sợ bị ngã nên buộc dây trên người em bé, kéo dây để em bé không ngã được! Chủ Yến đúng là thông minh tuyệt đỉnh!”
Cô vui vẻ cầm lấy sợi dây nói: “Lát nữa cháu sẽ dắt thử xem sao, có khi Cải Trắng Nhỏ lại nhanh biết đi ấy chứ!” Yến Hồi híp mắt lại, buồn bực xoay người rời đi. Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ, liếc nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ rụt đầu lại, “Cải Trắng Nhỏ đáng thương của mẹ bị ngược đãi thảm quá. Con bé còn có thể ở lại nhà anh nữa không đây?” Công tước đại nhân nhìn cô bé đáng yêu trong lòng, ngoài những lúc tâm trạng có chút khó chịu vì nhìn thấy Yến Hổi bắt nạt cô bé ra, nói thực lòng anh cũng không thấy Cải Trắng Nhỏ bị bắt nạt quá thảm. Ngược lại, con gái anh rất thích Yến Hồi.
Nghe nói chị Cơm Nắm nhà chủ Lý khi còn nhỏ đã thích Yến Hồi, sau này Lý Nhất Địch, Lý Tư Không ai cũng thích chơi cùng ông ta. Nay lại thấy hai cậu em trai của Cung Ngũ và cả Cải Trắng Nhỏ đều thích nhân vật có vẻ như là kẻ hung thần ác sát trong mắt người lớn này. Đương nhiên đó là khi chúng còn chưa biết sợ nên mới đến gần, đợi chúng biết sợ rồi đương nhiên sẽ không dám lại gần nữa.
Công tước đại nhân là con trai của Triển Tiểu Liên. Còn Triển Tiểu Liên lại là vợ của Yến Hồi, đó là người một nhà không thể tách rời, nếu Cải Trắng Nhỏ tiếp xúc nhiều với Yến Hồi chỉ có tốt mà không có xấu. Trong lòng Công tước đại nhân, Cải Trắng Nhỏ thích Yến Hồi thực ra lại là một chuyện tốt, đương nhiên tiền đề phải là Yến Hồi không được coi Cải Trắng Nhỏ như cún con mà dắt đi như vậy.
Anh liếc nhìn Cung Ngũ. “Chú Yển rất ham chơi, nhưng thực tế lại là người rất tốt tính. Nhiều khi những chuyện chú ấy làm đa số đều là để thu hút sự chú ý của mẹ anh.” Anh cười với Cung Ngũ nói: “Mẹ thường xuyên chế chú ấy nên chú ấy cố tình làm loạn lên. Với Đại Bảo cũng vậy. Cải Trắng Nhỏ đến, Đại Bảo vừa về nhà là đã xoay vòng quanh Cải Trắng Nhỏ rồi, chú Yến không vui, nên muốn thu hút sự chú ý của Đại Bảo...” Cung Ngũ đưa tay chỉ vào cửa phòng Yến Đại Bảo, nói: “Vậy... Chú Yên treo cổ ở đây...”
Công tước đại nhân cười nói: “Nếu Đại Bảo có mặt, chú ấy sẽ làm cho Đại Bảo xem, nếu mami có mặt, chú ấy làm cho mami xem, còn anh thì chú Yên chưa bao giờ làm cho anh xem cả.” Cung Ngũ như bừng tỉnh: “Chú ấy cũng biết là làm chuyện như vậy trước mặt anh là mất mặt cơ à! Hơn nữa người khác chắc chắn cũng chưa chắc đã để ý đến chú ấy!” Công tước đại nhân mỉm cười, anh gật đầu nói: “Đúng vậy, chú Yến biết bên ngoài có quá nhiều người chỉ muốn chú ấy chết quách đi, cho nên tuyệt đối không bao giờ làm chuyện đó trước mặt người ngoài, nhỡ chẳng may người ta lại kệ chú ấy thì xác định luôn.” Cung Ngũ gật đầu phụ họa: “Nói trắng ra là chú Yên không tin tưởng người ngoài, chú ấy chỉ tin tưởng cô và Yển Đại Bảo thôi.” Công tước đại nhân mỉm cười: “Đúng vậy.”
Cải Trắng Nhỏ trong lòng Công tước đại nhân giơ một tay ra kéo một nhúm tóc giả màu vàng trên đầu nó xuống, nắm trong tay rồi lắc lư cười khanh khách. Cung Ngũ nắm lấy tóc giả trên đầu mình, “Đi thôi, Yến Đại Bảo mà về lại tưởng chúng ta làm chuyện xấu xa gì trong phòng cậu ấy mất.” Đưa Cải Trắng Nhỏ ra ngoài, Triển Tiểu Liên đã không còn ở phòng khách nữa, nếu bà có mặt thì vừa rồi đã không để Yến Hồi dắt Cải Trắng Nhỏ đi như dắt cún con đi dạo như vậy. Cải Trắng Nhỏ lại bò đi tìm bóng chơi.
Cung Ngũ xếp bằng ngồi trên sofa, tay chống cằm nhìn Cải Trắng Nhỏ. Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng lấy điện thoại ra, chụp ảnh Cải Trắng Nhỏ, chụp một tấm khi cô bé bò, chụp một tấm khi cô bé lăn lộn, chụp một tấm nữa khi cô bé tóm được bóng.
Chụp liên tiếp mấy tấm ảnh liền, Cung Ngũ dựa người ra sau, bắt đầu xem ảnh vừa chụp Cải Trắng Nhỏ, sau khi kiểm tra từng tấm ảnh một, xóa mấy tấm chụp không đẹp đi, vừa xem vừa cười nói: “Cải Trắng Nhỏ nhà ta sao lại xinh thế này cơ chứ!”
Ngón tay trượt xuống dưới, cô bỗng phát hiện ra ảnh của Cải Trắng Nhỏ qua rồi, phía sau là những bức ảnh cô không nhớ nữa. Cô mở album ảnh ra xem lại toàn bộ ảnh bên trong, sau đó tiện tay ấn mở ra một bức ảnh chân dung trong đó.
Bức ảnh được chụp rất nghệ thuật, trời xanh mây trắng đẹp mắt, ánh mặt trời màu vàng nhạt tỏa ra một lớp voan mỏng, không khí thoáng đãng như được khoác một lớp voan, chiếu sáng khắp cả không gian. Công tước đại nhân đứng sau hàng rào, nụ cười nhàn nhạt ánh mắt dịu dàng, nhã nhặn đứng đó bám vào lan can, dáng người vững chãi ẩn hiện như có như không sau lớp áo sơ mi, bàn tay anh đang nhàn nhã đặt lên lan can đổi diện với ống kính. Tuy tiêu cự của nhiếp ảnh gia hơi mơ hồ, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự hoàn hảo của bàn tay đó, sau lưng anh ngựa đang phi nước đại thành từng đàn.
Toàn bộ bức ảnh chính là một bức chân dung tả thực. Cho dù là người trong ảnh hay cảnh trong ảnh đều vô cùng đẹp mắt. Cung Ngũ cầm điện thoại mím môi, sau đó từ từ ngước mắt lên, nhìn người đứng bên cạnh mình, rồi lặng lẽ ấn nút quay lại. Sau đó cô chống tay lên đệm sofa, chầm chậm dịch một chút sang bên Công tước đại nhân, sau đó lại dịch thêm chút nữa. Công tước đại nhân phát hiện ra, anh quay đầu sang nhìn, Cung Ngũ lập tức dừng lại cười với Công tước đại nhân, “À ừm... tôi có vấn đề muốn hỏi.”
“Em nói đi.” Công tước đại nhân nghiêm túc nhìn cô.
Cơ thể Cung Ngũ nghiêng về phía anh, cô hỏi: “Trước đây... tôi nói là khi tôi còn ở cái nơi tên là... cái gì mà Gaddles đó, có thật là có tình cảm với anh rất tốt không? Vậy có cãi nhau không?”
Công tước đại nhân nghiêm túc nhìn cô, nói: “Rất ít, gần như không có, thỉnh thoảng không vui, nhưng rồi sẽ qua rất nhanh.” Cung Ngũ mím môi gật đầu, rồi lại dịch từng chút một về vị trí ngồi khi nãy.
Sau đó cô lại cầm điện thoại lên mạng chơi.
Cung Ngũ nghiêm túc chơi điện thoại, tâm tư xáo động. Một lúc sau, bỗng cô buông ra một câu: “Cái đó... trước đây tôi có hay nổi nóng không?” Công tước đại nhân lắc đầu: “Không đâu, Tiểu Ngũ chưa bao giờ nổi giận lung tung cả.” “Vậy trước đây chúng ta đã bao giờ từng cãi nhau đòi chia tay chưa?” Công tước đại nhân hơi ngưng lại một chút, sau đó anh kiên quyết lắc đầu: “Không có! Chưa bao giờ cả!”