Công Tước
Chương 1283 : Cầu hôn
Ngày đăng: 18:26 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Me!”
Nhạc Mỹ Giảo chẳng hề quan tâm, bà ra sức đánh không chút nương tay.
Cung Ngũ tức điên người: “Mẹ, mẹ làm gì t3hế!”
Cô vừa xoay đầu thì nhìn thấy một bóng dáng lướt nhanh qua mái tóc, bay đến trước mặt cô, xoay người ôm chặt cô vào lò2ng. Nhạc Mỹ Giảo không dám đánh vào phần trên của Cung Ngũ, sợ sẽ đụng vào vết thương sau đầu, nên bà chỉ đánh vào chân cô. Công tư5ớc đại nhân chạy qua ôm chặt Cung Ngũ, Nhạc Mỹ Giáo tiếp tục cầm chổi lông gà đánh lên người anh.
“Có phải con bị mù rồi không? Trên đời này thiếu gì đàn ông, lại cứ muốn làm mẹ đơn thân? Người ta chỉ nói vài câu ngọt ngào, con liền mê mẩn đầu óc có đúng không? Con một mực đòi sinh đứa bé ra, con nghĩ sinh con là trò chơi à? Con có nghĩ đến cảm nhận của mẹ chưa? Mẹ thấy con còn trẻ mà một thân một mình dắt theo con gái, có khác gì so với mẹ năm xưa lúc đi tìm tên súc sinh Cung Truyền Thể không?” Nhạc Mỹ Giảo nắm lấy một đầu chổi lông gà, chừa ra một khoảng trống để đánh, bà vừa nói vừa bắt đầu đánh: “Mẹ nhắc nhở con là vì cái gì hả? Là vì không muốn con đi vào con đường cũ của mẹ, không muốn con vất vả nuôi con một mình khi chưa kết hôn, con nghĩ mẹ có âm mưu gì chứ?”
“Đúng là thứ ngu ngốc! Con tự cho mình là ai chứ? Sinh con mà cứ xem như trò chơi, con có từng nghĩ đến suy nghĩ của người làm mẹ như mẹ chưa? Đồ khốn kiếp! Đồ vô lương tâm! Thân gái một mình như con nuôi con có dễ dàng không? Con gái ở độ tuổi này mặc quần áo xinh đẹp, muốn làm gì thì làm nấy. Còn con thì sao? Vác cái bụng to, làm gì cũng một mình, đến cả lúc đi khám thai cũng không có ai đi cùng, vậy mà con cứ nhất quyết muốn sinh ra... Đồ ngốc nghếch, còn tự cho mình là ai chứ? Con gái trẻ tuổi nhà người ta, ra ngoài chơi ra ngoài kết bạn, người ta trải nghiệm tình cảm nam nữ, còn con thì sao? Con chỉ có thể chui rúc trong nhà trông con! Con...”
Bà đánh thật mạnh, “Mẹ không đánh con... mẹ không đánh con thì có lỗi với ai? Con có thấy cô gái nào mang thai tự sinh con một mình không? Còn con thì sao? Con vẫn còn trẻ tuổi, đàn ông chết hết rồi đúng không?! Con bé ngốc... Mẹ không đánh con thì đánh ai! Mẹ không đánh con thì đánh ai!”
Bà ngưng lại, cất cao giọng nói, chổi lông gà liên tục đánh mạnh lên lưng Công tước đại nhân, phát ra từng tiếng nặng nề, anh ôm chặt Cung Ngũ trong lòng, không động đậy để mặc cho Nhạc Mỹ Giảo đánh. Cung Ngũ nghe Nhạc Mỹ Giảo nói, âm thanh vang vọng phát ra từ tiếng chổi lông gà cũng vơi dần theo tiếng nói của Nhạc Mỹ Giảo, cánh tay nắm lấy cổ áo Công tước đại nhân ngày càng chặt. Cô hơi nhíu mày, bên tai vang lên tiếng khóc oe oe” của Cải Trắng Nhó.
Lúc vừa sinh ra, khi cô đang sức cùng lực kiệt cũng nghe thấy tiếng òa khóc vang dội của Cải Trắng Nhỏ, cô bé nhỏ xíu xấu xí, mắt và mũi đều nhăn dính lại với nhau, giống như một con khỉ nhỏ.
Cô là một người mẹ trẻ tuổi, cô không hiểu gì cả. Nhạc Mỹ Giảo và vú nuôi lần nào cũng chỉ dạy cô, cho đến khi cô hoàn toàn học được thì cô cũng bắt đầu không cho ai động tay vào.
Mỗi lần đi khám thai, Cung Ngũ đều lén xoa xoa mũi, vì lúc người khác khám thai ai cũng có người đi cùng, còn cô chỉ có một mình. Sau đó mẹ cô hết ở cữ thì mới dành thời gian đi với cô, còn lại đa phần cô đều đi một mình.
Lúc đó Nhạc Mỹ Giảo vừa sinh Bộ Tiểu Cửu xong, lại là thai phụ cao tuổi, Bộ Sinh vốn dĩ không cho bà đi, lần nào cũng bảo cô giúp việc đi cùng Cung Ngũ, dù có thêm cổ giúp việc cũng không thể an ủi được sự cô đơn trong lòng Cung Ngũ.
Cô cũng biết không vui, cũng biết đau lòng, cũng biết khóc mà! Lần kiểm tra sau cùng cô đã khóc, một mình cúi đầu, đi trong hành lang mà lau nước mắt. Lúc đó cô đang nghĩ, tại sao anh Tiểu Bảo vẫn không trở về? Cô không biết bản thân có thể kiên trì được bao lâu. Khi tâm trạng tiêu cực xuất hiện, dù có yêu đến đâu thì sau một khoảng thời gian dài thất vọng, trong lòng ắt sẽ có sự oán trách. Lúc đó cô thật sự rất hận, nhưng trong lòng vẫn còn một chút hi vọng, cũng có một chút giận dỗi và cũng muốn cho anh một sự ngạc nhiên. Tất cả những oán trách trước đó đều tan biến như mây khói trong khoảnh khắc nhìn thấy con gái được sinh ra.
Con gái đã xóa hết mọi oán hận của cô. Nhìn gương mặt Cải Trắng Nhỏ, Cung Ngũ phát hiện thì ra những gì cô từng bỏ ra đều rất xứng đáng, có lẽ trước giờ cô vẫn luôn chờ đợi đứa trẻ đáng yêu này ra đời.
Mặc dù được Công tước đại4 nhân che chở, không bị đánh trúng nữa nhưng Cung Ngũ vẫn hoảng sợ kêu la oai oái. Nhạc Mỹ Giảo kéo Công tước đại nhân ra: “Cậu trá0nh ra! Để tối dạy bảo nó! Xem hôm nay tôi đánh gãy chân nó này! Những lời mẹ nói lúc trước đều như gió thoảng mây bay đúng không? Con nghĩ gì thế hả? Con mang thai trước khi kết hôn, vác một cái bụng bầu to tướng về nhà hay ho lắm à?! Mẹ dặn dò hết lần này đến lần khác, con vẫn làm vậy có đúng không? Xem mẹ đánh gãy chân con này!”
Nhạc Mỹ Giảo miệng trách mắng, tay vẫn không quên nhiệm vụ, liên tục vung chổi đánh. Cung Ngũ được Công tước đại nhân ôm trong lòng, anh sợ Nhạc Mỹ Giảo lại đánh trúng cô, vội vàng đẩy cô vào góc tường, lấy thân mình và bờ tường tạo thành thế ba góc, che chở cô ở giữa. Nhạc Mỹ Giảo đứng bên ngoài, vụt kiểu gì thì cũng chỉ đánh được vào chân Công tước đại nhân.
Cung Ngũ hét lên: “Mẹ!”
“Con im miệng cho mẹ!” Nhạc Mỹ Giáo tiếp tục nói: “Mẹ nói với con thế nào? Ban đầu mẹ đã nói gì với con?! Con vừa tốt nghiệp thì sinh con, bây giờ con cái nhà người ta bận rộn đi làm, còn con thì sao? Con bận rộn chăm con?! Con mang thai thì thôi đi, mẹ xem như con không hiểu chuyện, đã vậy con còn muốn sinh ra! Người đàn ông làm bụng con to lên thì chẳng thấy bóng dáng đâu, con cũng rất giỏi đấy, muốn làm mẹ đơn thân có đúng không? Nếu không có mẹ thì bây giờ con đã chết đói ở đầu đường xó chợ rồi!”
Lúc này, bà dùng sức gấp mười lần khi đánh Cung Ngũ, vụt thật mạnh vào hai chân Công tước đại nhân để trút hết bực tức.
Mỗi lần đi khám thai, Cung Ngũ đều lén xoa xoa mũi, vì lúc người khác khám thai ai cũng có người đi cùng, còn cô chỉ có một mình. Sau đó mẹ cô hết ở cữ thì mới dành thời gian đi với cô, còn lại đa phần cô đều đi một mình.
Lúc đó Nhạc Mỹ Giảo vừa sinh Bộ Tiểu Cửu xong, lại là thai phụ cao tuổi, Bộ Sinh vốn dĩ không cho bà đi, lần nào cũng bảo cô giúp việc đi cùng Cung Ngũ, dù có thêm cổ giúp việc cũng không thể an ủi được sự cô đơn trong lòng Cung Ngũ.
Cô cũng biết không vui, cũng biết đau lòng, cũng biết khóc mà! Lần kiểm tra sau cùng cô đã khóc, một mình cúi đầu, đi trong hành lang mà lau nước mắt. Lúc đó cô đang nghĩ, tại sao anh Tiểu Bảo vẫn không trở về? Cô không biết bản thân có thể kiên trì được bao lâu. Khi tâm trạng tiêu cực xuất hiện, dù có yêu đến đâu thì sau một khoảng thời gian dài thất vọng, trong lòng ắt sẽ có sự oán trách. Lúc đó cô thật sự rất hận, nhưng trong lòng vẫn còn một chút hi vọng, cũng có một chút giận dỗi và cũng muốn cho anh một sự ngạc nhiên. Tất cả những oán trách trước đó đều tan biến như mây khói trong khoảnh khắc nhìn thấy con gái được sinh ra.
Con gái đã xóa hết mọi oán hận của cô. Nhìn gương mặt Cải Trắng Nhỏ, Cung Ngũ phát hiện thì ra những gì cô từng bỏ ra đều rất xứng đáng, có lẽ trước giờ cô vẫn luôn chờ đợi đứa trẻ đáng yêu này ra đời.
Thời gian dần dần trôi qua, cô đột nhiên phát hiện, bản thân dường như đã nhớ lại mọi chuyện trước và sau khi sinh Cải Trắng Nhỏ, cũng hiểu rõ cảm giác oán hận đối với Công tước đại nhân lúc đó. Cô hận anh, có lẽ cảm xúc đó của cô Nhạc Mỹ Giảo sớm đã phát hiện, bà không nói ra là vì cảm thấy thương cho đứa con gái lần đầu làm mẹ của mình. Nhưng Nhạc Mỹ Giảo vẫn nhớ trong lòng, vẫn còn thấy oán hận. Người bà hận không phải là con gái mình, mà là người đàn ông đã khiến con gái mình có thai, nhưng lại biến mất chẳng thấy bóng dáng. Trong lòng Nhạc Mỹ Giảo thương con gái mình bao nhiêu thì bà càng hận người đàn ông đó bấy nhiêu.
Con gái bà vừa tốt nghiệp đại học, vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng lại một mình gánh vác trách nhiệm của người làm mẹ, giống hệt như bà năm đó một thân một mình sinh ra Cung Ngũ.
Bà hiểu rõ cái cảm lòng cảm thấy lạnh lẽo, bị thương, thỉnh thoảng còn cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy cuộc sống nhiều áp lực, lúc nào cũng nghe những lời bàn tán của người khác... Bà càng hiểu thì càng thấy hận Công tước đại nhân, lực đánh ra cũng càng mạnh hơn.
Nhưng dù sao bà cũng là phụ nữ, sau khi hung hăng đánh một trận cuối cùng bà cũng thấy mệt. Bà vịn vào tường, trán đổ đầy mồ hôi vì lúc nãy đã dùng sức quá nhiều.
Bà lau nước mắt, quăng chổi lông gà xuống đất thật mạnh, nói: “Ngồi xuống sofa hết cho tôi!” Công tước đại nhân đứng ôm lấy Cung Ngũ cuối cùng cũng cử động, chân anh cứng đờ, dùng tay vịn vào tường, từ từ đứng thẳng người dậy, cúi đầu nhìn Cung Ngũ, anh hỏi: “Chân của Tiểu Ngũ còn đau không?” Cung Ngũ nhìn anh một cái, sau đó vội vàng lắc đầu: “Hết đau rồi.” “Vậy được rồi.” “Qua đây ngồi xuống!” Nhạc Mỹ Giảo đã ngồi lên ghế sofa, mặt không biểu cảm, vành mắt hơi đỏ, khoanh tay, ngồi nghiêng người trên ghế, mím môi đợi hai người họ đi qua. Chân Công tước đại nhân hơi lảo đảo, lập tức nắm tay lại. Anh nhắm mắt, cuối cùng cũng nắm tay Cung Ngũ, đi đến ngồi xuống ghế. Cung Ngũ rũ mắt xuống, dè dặt xoa chân lẩm bẩm nói một câu: “Có gì thì mẹ cứ nói, tại sao lại ra tay đánh người chứ.” Nhạc Mỹ Giảo lập tức xoay đầu trừng mắt nhìn qua, Cung Ngũ vội vàng mím môi, dáng vẻ ngẩn ngơ ngồi sang một bên, cúi đầu, bắt đầu giả vờ ngồi đan ngón tay vào nhau, không nói thêm câu nào. Công tước đại nhân ngồi bên cạnh Cung Ngũ. Anh ngồi thẳng lưng, vẻ mặt có chút nghiêm nghị, mím môi, ngước mắt nhìn sang Nhạc Mỹ Giảo. Nhạc Mỹ Giảo lạnh lùng nhìn lại anh, cũng không nói gì. Cả phòng nhất thời im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Cung Ngũ vẫn ngồi xoa chân, chân cô có vài vết hằn đỏ, còn hơi sưng lên nhưng không đau đớn gì. Công tước đại nhân mặc quần dài nên không nhìn rõ chân anh có sao không.
Cô cảm thấy không khí yên lặng này thật khó chịu, cô vừa định lên tiếng thì người ngồi kế bên đã mở miệng trước: “Cô, là lỗi của cháu, không liên quan đến Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ bị cháu mê hoặc mà thôi, thật sự không liên quan đến cô ấy. Cô đừng đánh Tiếu Ngũ nữa.”
Cung Ngũ nhìn anh một cái, chậm rãi rũ mắt xuống.
Công tước đại nhân lại nói tiếp: “Cháu biết cháu đã làm cô thất vọng. Cháu xin lỗi cô, cháu sẽ bù đắp tất cả những tổn thương và sự lo lắng chăm sóc dành cho Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ. Cháu không làm tròn trách nhiệm của một người chồng và một người cha, cháu không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của cháu. Nhưng cháu xin cô hãy cho cháu một cơ hội, để cháu có thể chăm sóc Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ một lần nữa.”
“Cháu yêu Tiểu Ngũ. Cháu rất yêu cô ấy. Sau khi cô ấy hi sinh rất nhiều vì cháu, cháu càng không thể để cô ấy rời khỏi. Cô, xin cô hãy giao Tiểu Ngũ cho cháu. Cháu tuyệt đối sẽ không từ bỏ cô ấy lần thứ hai. Cháu đã hoàn thành xong tất cả mọi chuyện, tất cả, bây giờ cháu có thể gánh vác tất cả, bất luận là vì con gái, hay là làm một người chồng người cha, cháu đều có thể gánh vác. Cô, cháu cầu xin cô cho cháu cơ hội để bù đắp tất cả những lỗi lầm cháu đã gây ra.”
Cô, cháu muốn kết hôn với Tiểu Ngũ ở Thanh Thành. Tuy cháu vẫn cương quyết cho rằng cháu và Tiểu Ngũ là vợ chồng đã có giấy đăng ký kết hôn, nhưng cháu tôn trọng pháp luật trong nước, cháu hi vọng cô đồng ý cho cháu và Tiểu Ngũ kết hôn”.
Cung Ngũ ngồi bên cạnh lén ngước mắt nhìn sang Nhạc Mỹ Giảo. Nhạc Mỹ Giảo lạnh lùng, không có chút cảm xúc gì.
Cô lại nhìn sang Công tước đại nhân, phát hiện anh đã xoay mặt sang nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói: “Tiểu Ngũ, anh biết bây giờ em vẫn chưa nhớ lại hoàn toàn, nhưng anh tin rằng chúng ta vẫn rất yêu nhau, anh yêu em, em cũng yêu anh. Chúng ta đã từng có tình cảm với nhau hơn năm năm, dù bây giờ em đang hiểu lầm và dè chừng anh, nhưng anh vẫn rất yêu em và con gái của chúng ta. Anh tin em cũng yêu anh, bằng không em sẽ không một mình sinh con gái của chúng ta.”
Anh ngập ngừng, sau đó anh chậm rãi từ trên sofa đứng dậy, lấy một chiếc hộp màu đỏ từ trong túi ra. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Cung Ngũ, anh quỳ xuống trước mặt cô, mở chiếc hộp màu đỏ ra, để lộ ra một chiếc nhẫn lấp lánh chói mắt bên trong. Anh nhìn cô, nói: “Cô gái thân yêu của anh, anh biết em rất dũng cảm, thông minh lại lương thiện. Em là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng anh, em đã sinh ra con gái của chúng ta, hơn nữa còn nuôi nó rất tốt. Anh không ở bên cạnh em trong quá trình em mang thai, sinh con và nuôi nó lớn lên, nhưng anh tình nguyện tham gia vào cuộc đời còn lại của em và con gái của chúng ta, trân trọng và bảo vệ hai mẹ con em từng ngày. Anh sẽ gánh vác hết mọi trách nhiệm của một người ba đúng nghĩa. Anh sẽ giống như tất cả những người ba khác, là cây to che mưa chắn gió cho hai mẹ con em, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của hai mẹ con.”
Vành mắt anh đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi: “Tiểu Ngũ, em có đồng ý lấy anh không? Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà, anh sẽ không rời khỏi em nữa. Có được không?” Cung Ngũ nhìn chằm chằm vào mặt anh, vào mắt anh, nước mắt bỗng tuôn trào khiến cho vành mắt trở nên mơ hồ, sau đó từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô nhíu mày, không nhìn rõ được người ở trước mặt.
Cô xoay mặt đi, nhìn sang bên cạnh để mặt cho nước mắt rơi xuống, sau đó cô đột nhiên hét to với anh: “Hai năm! Hai năm qua anh đã đi đâu? Anh đã từng hứa với em! Anh đã từng hứa với em là sẽ nhanh chóng trở về... kết quả thì sao... Hai năm... hai năm qua anh vẫn không trở về... đó gọi là nhanh chóng mà anh nói sao?... Anh là kẻ khốn kiếp! Là kẻ khốn kiếp!”
“Khi em mang thai thì anh ở đâu? Buổi tối lúc em khó ngủ thì anh ở đâu? Lúc em sinh con đau sắp chết thì anh ở đâu? Bây giờ anh trở về để làm gì? Lúc em cần anh thì anh ở đâu?! Em yêu anh, nhưng anh ức hiếp em! Anh ức hiếp em! Anh là kẻ khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Anh đứng bật dậy, bước về trước, giơ tay ôm lấy cô vào lòng, “Đúng, là anh khốn kiếp... Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh là kẻ khốn kiếp.”
Cung Ngũ đánh thật mạnh vào lưng anh, cô khóc, đánh một cái thì hét một câu: “Anh là kẻ khốn kiếp... Anh là kẻ khốn kiếp... Em nhớ anh như vậy, luôn nghĩ về anh... nhưng em không dám nói gì cả, em sợ em nói rồi... sẽ ảnh hưởng đến anh... Nhưng mà... sao anh có thể thật sự không nhắn cho em một tin nhắn nào... Em sợ anh chết rồi, em sợ anh bị bệnh, em sợ chỉ một tin nhắn nhỏ của em sẽ làm anh rối trí... Sao anh chẳng nhắn cho em một tin tức nào? Sao có thể...”
“Xin lỗi...” Anh nói, “Xin lỗi Tiểu Ngũ... Anh là kẻ khốn kiếp... Anh là kẻ khốn kiếp nhất trên đời này...”
Cung Ngũ gục mặt trên vai anh khóc đứt ruột đứt gan, “Mẹ em bảo bỏ đứa bé đi, bạn bè bên cạnh em đều bảo em đừng sinh ra... nhưng mà... em sợ anh chết rồi... em sợ anh chết rồi... như vậy, em không còn gì để nhớ đến anh... Sao anh có thể...”
Nhạc Mỹ Giảo ngồi ở đối diện, bà nhìn sang một bên, khi Cung Ngũ khóc thì bà cũng rơi nước mắt. Bà thở dài một hơi, khi hai người ở bên kia còn chưa phát hiện thì bà đứng dậy, nhấc chân bỏ đi. Cung Ngũ ôm Công tước đại nhân khóc thật to, “... Nếu anh chết rồi... em phải làm sao...”. “Anh sẽ không chết.” Anh nói: “Anh sẽ ở bên cạnh Tiểu Ngũ. Anh xin thể anh sẽ không chết. Bây giờ anh đã có Tiểu Ngũ, đã có Cải Trắng Nhỏ, anh tuyệt đối sẽ không chết, tin anh đi Tiểu Ngũ, xin em hãy tin anh...”
“Hu hu hu...” Cô khóc như trút hết nỗi lòng, “Anh mãi không trở về, cứ mãi không trở về... Em đợi anh, đợi và đợi... Mỗi ngày đều mong nhớ, có lẽ ngày mai anh sẽ trở về, có lẽ anh không nói với em, là vì muốn cho em một sự ngạc nhiên... nhưng em vẫn đợi mãi mà không thấy...”
Cô gào khóc: “Em đã không đợi được anh, anh không biết em đã đau lòng thể nào đâu. Em không dám để mẹ phát hiện, em sợ mẹ sẽ lo lắng cho em... nhưng mẹ vẫn biết em không vui...”
Cô nắm tay lại đánh thật mạnh vào vai anh, nước mắt đã thấm ướt hết vai áo anh.
Anh nói: “Xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em được không?” Anh nghẹn ngào nói: “Gả cho anh nhé Tiểu Ngũ, xin em dẫn theo con gái của chúng ta gả cho anh, có được không?”
Cung Ngũ ra sức khóc, cô nghẹn ngào trả lời: “Vâng...” Công tước ôm cô vào lòng chặt hơn, “Cảm ơn... cảm ơn cô gái đáng yêu của anh...”
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ bằng kính, phát ra vô số tia sáng chói mắt, giống như tâm trạng của người trong nhà lúc này, một niềm vui vô cùng hạnh phúc. Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn anh, vành mắt sưng đỏ, cô nàng mặt anh lên, nói: “Anh Tiểu Bảo, anh thật sự có thể dùng cả đời này để bù đắp cho em và Cải Trắng Nhỏ chứ?” Công tước đại nhân gật đầu, “Ừ. Anh có thể!”. Cung Ngủ không nói gì, chỉ sà vào lòng anh lần nữa, ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Một hồi sau, cô mới mở miệng nói một câu: “... Thật tốt!”
Công tước đại nhân cũng nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, thật tốt!” Có thể ôm cô, có thể nói với cô những lời này, có thể nghe thấy tiếng khóc của cô trong lòng mình, thật là tốt!
Cô khóc thút thít, trong không khí nhẹ nhàng ấm áp, lại mở miệng nói: “Anh Tiểu Bảo.”
“Anh đây.” “Anh nói xem, sao anh lại lừa em là chúng ta chưa từng chia tay?”
Cánh tay ôm lấy vai cô của Công tước đại nhân lập tức siết chặt lại, “Anh sợ Tiểu Ngũ lúc đó không tin anh. Ấn tượng của Tiểu Ngũ đối với anh vốn không tốt, nếu anh nói ra em sẽ truy hỏi nguyên nhân, nếu anh nói ra nguyên nhân thì em lại càng có ấn tượng xấu về anh. Anh không muốn để Tiểu Ngũ biết được thì ra giữa chúng ta đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Anh sợ sau khi Tiểu Ngũ tổng hợp lại tất cả những ấn tượng xấu, rồi lựa chọn từ bỏ anh.”
Cung Ngũ mím môi, nói: “Anh Tiểu Bảo, em sẽ không từ bỏ anh. Dù em đã quên hết phần lớn mọi chuyện, em cũng không từ bỏ anh. Khi nằm trên bàn phẫu thuật, lúc em nhìn thấy anh, em liền tự hỏi sao người này trông rất quen mặt, đẹp trai đến mức khiến em không có cảm giác kinh sợ, khiến em cảm thấy tương lai người này nhất định là của em...”
Tâm trạng cô tốt hơn một chút, vừa khóc một trận thương tâm xong, tâm trạng đè nén cuối cùng cũng được giải tỏa, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cô nói: “Anh Tiểu Bảo, em thích anh như vậy, cũng sinh cả con cho anh, sao em có thể không cần anh?”
Công tước đại nhân nhắm mắt, ngửi lấy mùi hương quen thuộc trên người cô, “Cảm ơn Tiểu Ngũ. Anh luôn mong nhớ mùi hương trên người em. Anh thật sự rất vui, cuối cùng anh cũng có thể ôm Tiểu Ngũ vào lòng lần nữa.”
Cung Ngũ mỉm cười, dùng mặt cọ cọ vào má anh, nói: “Em thật sự rất vui.”
Đợi đến khi hai người nhớ đến Nhạc Mỹ Giảo thì mới phát hiện bà đã rời khỏi phòng khách.
Cung Ngũ có chút bất an, vội vàng vòng ra phía sau sofa, nhặt chổi lông gà lên, mím môi, nhìn trái nhìn phải, sau đó bỏ chổi lông gà ra làm hai, lén nhét vào trong bình hoa trên bàn. Công tước đại nhân yên lặng nhìn cô làm chuyện xấu, như trở lại năm đó lúc cô gây ra một đống phiền phức cho anh, “Tiểu Ngũ.”
Cung Ngủ không thèm quay đầu lại nói một câu: “Anh đừng có nói với mẹ, trong thời gian ngắn mẹ sẽ không phát hiện ra, chỉ khi mẹ lại muốn dùng chổi lông gà đánh người thì mới phát hiện đồ nghề đã biến mất.” Nhét vào xong, cô phủi tay, xoay đầu nhìn sang Công tước đại nhân, phát hiện anh đang nhìn cô. Cung Ngũ hít hít mũi, đột nhiên có chút ngại ngùng, “Anh Tiểu Bảo, không phải lúc nãy anh mới cầu hôn em sao?”
Công tước đại nhân vẫn còn cầm chiếc hộp có chiếc nhẫn bên trong, anh gật đầu: “Ừ.” Cung Ngũ quay trở lại, hai tay chắp ra sau lưng, giống như học sinh tiểu học đang bị phạt đứng. Sau đó cô nhanh chóng giơ một tay của mình ra, đưa đến trước mặt anh, nói: “Anh phải đeo nhẫn vào cho em mới tính.” Công tước đại nhân nhìn cô, sau đó quỳ gối xuống trước mặt Cung Ngũ một lần nữa, lấy nhẫn ra, cẩn thận đeo vào tay cô, “Gả cho anh nhé cô gái đáng yêu.”
Cung Ngũ mím môi, có chút buồn cười, nhưng muốn giữ bản thân trông thật bình tĩnh, cố gật đầu, nói: “Vâng!”
Công tước đại nhân nắm lấy tay cô đứng dậy, chậm rãi kéo cô vào lòng mình, cúi đầu hôn lên môi cô, “Anh yêu em Tiểu Ngũ.”