Công Tước
Chương 1306 : Hạnh phúc gia đình
Ngày đăng: 18:26 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cung Ngũ cảm thấy không thể nuông chiều trẻ con như vậy được. Khi cô còn nhỏ mẹ cô cũng không chiều chuộng cô như vậy, bây giờ thấy Cải Trắng Nhỏ3 như vậy, cô vừa ngưỡng mộ lại vừa lo lắng, nhỡ chẳng may Cải Trắng Nhỏ được chiều quá sinh hư thì sao?
Lúc trước Cung Ngũ nghĩ dù Cải T2rắng Nhỏ có ông nội Yển Hồi suy nghĩ vặn vẹo nhưng ba nó là Công tước đại nhân lại rất đúng đắn và nguyên tắc nên sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưn5g bây giờ mỗi lần nhìn thấy cái cầu trượt đó, cô lại thấy buồn phiền, có vẻ Công tước đại nhân đã phá bỏ rất nhiều nguyên tắc vì cô con gái bảo 4bối của anh. Lúc này, Cải Trắng Nhỏ đang trèo bên cạnh đầu gối Triển Tiểu Liên, bám lấy váy bà, dáng người nhỏ xíu, xinh xinh. Cô bé dường như c0ũng biết bộ quần áo đó được làm cho mình cho nên đang giơ tay ướm thử lên người.
Cung Ngũ: “...” Quả nhiên là con gái trời sinh, mới bé tí đã thích làm đẹp rồi.
Triển Tiểu Liên vội vàng làm xong, sau đó mặc lên người cô bé, Cải Trắng Nhỏ đứng ở giữa cười tươi roi rói.
Cung Ngũ chống cằm, không muốn nhìn nữa. Công tước đại nhân đi tới ngồi xuống, “Em sao vậy?” Anh liếc nhìn Cải Trắng Nhỏ, “Bảo bối, bà nội may quần áo mới cho con à? Đẹp quá, Cải Trắng Nhỏ nhà ta là cô gái thật xinh đẹp!” Ngoài trời tiếng mưa rơi tí tách, thỉnh thoảng lại có sét lóe lên, phía xa xa mơ hồ còn có tiếng sấm truyền đến. Cung Ngũ dịch mông ngồi lên sofa, mím môi nhìn ra ngoài trời. Cô không sợ gì cả, cũng không sợ sâm, nhưng không hiểu tại sao cô lại sợ luồng sét có thể chiếu sáng cả nửa bầu trời trước khi có sấm giáng xuống đó. Cho nên đến bây giờ cô vẫn chưa nói muốn về nhà.
Công tước đại nhân nói: “Trời mưa rồi, tối nay em đừng về nữa, anh gọi điện báo cho cô được không?” Cung Ngũ bĩu môi, dáng vẻ do dự rụt rè, bên kia Yến Đại Bảo đã nhảy lên: “Tiểu Ngũ đừng đi, cậu ở lại ngủ với tớ đi!”
Vừa nghe nói đến ngủ chung với Yến Đại Bảo, Cung Ngũ đã rùng mình: “Tớ từ chối!”
Với cái tướng ngủ đó của Yến Đại Bảo, ngủ chung với cô ấy đúng là tự hành xác mà. Đừng chỉ nhìn vào khuôn mặt viết đầy mấy chữ “tối là thiên thần” đó của Yến Đại Bảo, khi ngủ Yến Đại Bảo tuyệt đối là một ác ma ngủ say.
“Tiểu Ngũ, sao cậu lại từ chối tấm lòng nhiệt tình của tớ thế?” Yến Đại Bảo trợn tròn mắt, “Tớ không vui đâu đấy!”
Quần áo rơi xuống đất, Cải Trắng Nhỏ khom người nhặt lên, rồi lại khoác lên người, Cung Ngũ cười nói: “Trên người con đã mặc quần áo rồi, con còn muốn mặc nữa cơ à?” Cải Trắng Nhỏ đi về phía cô, đòi mặc. Cung Ngũ cởi quần áo trên người cô bé ra, rồi mặc bộ mới vào. Cảnh tượng hai mẹ con ríu rít với nhau lọt vào mắt Công tước đại nhân, anh dựa lưng vào sofa, nhìn họ với ánh mắt dịu dàng. Triển Tiểu Liên chưa bao giờ được chứng kiện ánh mắt anh dịu dàng đến thế. Bên ngoài sét vẫn lóe lên từng hồi, mang theo cả tiếng sấm rền ở xa xa, khiến Cung Ngũ bất giác giật mình: “Mưa to quá!”
Công tước đại nhân: “Vậy bây giờ anh gọi điện cho cô, chắc cô sẽ hiểu cho thôi.”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừm.”
Công tước đại nhân đứng lên đi gọi điện, Nhạc Mỹ Giảo nhận điện thoại cũng không quá ngạc nhiên. Cung Ngũ thể nào bà còn lạ gì nữa? Chắc chắn là sợ sét rồi, bà gật đầu đồng ý, “Ừm, cô biết rồi, cháu bảo nó đừng về nữa, trời mưa đường trơn, cô cũng không yên tâm.” “Vâng, cảm ơn cô, chúc cô ngủ ngon.” Công tước đại nhân tắt máy, quay sang nhìn Cung Ngũ, ánh mắt Cung Ngũ dò hỏi: Được rồi à? Công tước đại nhân gật đầu cười với cô, Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, bỗng thấy thoải mái hơn hẳn. Cải Trắng Nhỏ cứ đòi thay quần áo mãi, hết bộ này đến bộ khác. Yến Đại Bảo và Cung Ngũ ở bên cạnh cổ vũ trêu chọc, Công tước đại nhân cũng cùng cổ vũ theo, dỗ dành cho cô nhóc vui vẻ, còn Yến Hồi bên cạnh vẻ mặt đố kị. Đương nhiên ngài Yến muốn mình là tiêu điểm, nhưng ông không thể mặc váy để mọi người hoan hô như Cải Trắng Nhỏ được, cho nên cứ hậm hực mãi.
Kết quả Cải Trắng Nhỏ mặc váy lên rồi chạy một vòng, sau đó chạy đến trước mặt Yến Hồi cho ông ta xem. Yến Hồi đang xị mặt ra, nhìn thấy đôi mắt nhung đen láy chớp chớp của Cải Trắng Nhỏ thì trái tim đã tan chảy, tuy vẫn có chút thái độ qua quýt, nhưng ông ta vẫn vỗ tay tượng trưng, “Đẹp lắm, đẹp lắm... hờ hờ.” Quay đầu đi lại tức chết, Cải Trắng Nhỏ lại chạy lại, ông ta lại vỗ tay, tẻ nhạt nói: “Đẹp.”
Nói xong cô quay ngoắt cổ đi nhìn sang một bên, dáng vẻ như thể thực sự rất không vui. Cung Ngũ rũ mắt: “Nếu cậu mà vui thì ngày mai tớ chỉ còn lại nửa cái mạng nữa thôi, tớ thà về nhà chứ cũng không ngủ chung với cậu đâu Yến Đại Bảo!” Nỗi đau suốt đêm không ngủ được có ai thấu? Yến Đại Bảo tay đấm chân đá, với cái tướng ngủ đó, ai mà ngủ chung với cô ấy thì thê thảm? Yến Đại Bảo tức muốn chết: “Hừ!”
Công tước đại nhân thở dài: “Đại Bảo đừng giận Tiểu Ngũ, Đại Bảo quên là có lần vì ngủ không ngon cho nên Tiểu Ngũ đã ngồi xổm ngoài trời ngủ gật à? Nguy hiểm lắm đấy! Tiểu Ngũ ngủ không sâu giấc, người bên cạnh chỉ khẽ động cô ấy đã thức giấc, cho nên chúng ta phải thông cảm cho Tiểu Ngũ, được không nào?” Yến Đại Bảo thấy cũng đúng, nghe nói có người khi ngủ rất dễ tỉnh giấc, nghĩ thấy đang ngủ say mà bị tỉnh giấc thì thực sự vô cùng đau khổ, cô quyết định không so đo với Cung Ngũ nữa. Cung Ngũ liếc nhìn Công tước đại nhân, nhân lúc không ai chú ý, cô nhanh chóng đặt lên má anh một nụ hôn, kết quả đúng lúc bị Yến Đại Bảo bắt gặp: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ: “...” Yến Đại Bảo mím môi, trợn tròn mắt nhìn cô, hôn hít trước mặt quần chúng, xấu hổ quá! Cung Ngũ nhe răng cười lấy lòng, rõ ràng là cô đã thấy không ai chú ý đến, vậy mà Yến Đại Bảo lại để ý như vậy. Xem ra chỉ khi Yến Đại Bảo kết hôn rồi mới biết được có một số chuyện có ý mà không thể nói được bằng lời, ví dụ như chuyện lăn giường.
Trước đây cô không biết, còn đùa cợt với Yến Đại Bảo về vấn đề đó, bây giờ biết rồi cô không nói gì nữa, nhưng còn Yến Đại Bảo vẫn cứ lơ tơ mơ.
Cung Ngũ cuộn chặt tay, phải để Yến Đại Bảo nhanh chóng kết hôn, có vậy Yến Đại Bảo mới đỡ hơn được, tuy Cung Ngũ cảm thấy khả năng đó cũng không lớn lắm. Yến Hồi đặt mông ngồi lên quần áo Triển Tiểu Liên may cho Cải Trắng Nhỏ, vắt tréo chân ngồi rung đùi, Triển Tiểu Liên tức chết, “Ông đứng dậy ngay cho tôi, không nhìn thấy quần áo của Cải Trắng Nhỏ ở dưới đó à? Cải Trắng Nhỏ, cháu kéo ông nội lên, ông ngồi lên quần áo đẹp của cháu rồi kìa.” Cải Trắng Nhỏ đi đến bên cạnh Yến Hồi thật, rồi đôi bàn tay mềm mại bé xíu kéo tay Yến Hồi, “Ông... nội...” Yến Hồi không hề tình nguyện dịch mông sang, lôi quần áo của Cải Trắng Nhỏ ở dưới lên rồi ném lên đầu cô bé.
Công tước đại nhân: “Vậy bây giờ anh gọi điện cho cô, chắc cô sẽ hiểu cho thôi.”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừm.”
Công tước đại nhân đứng lên đi gọi điện, Nhạc Mỹ Giảo nhận điện thoại cũng không quá ngạc nhiên. Cung Ngũ thể nào bà còn lạ gì nữa? Chắc chắn là sợ sét rồi, bà gật đầu đồng ý, “Ừm, cô biết rồi, cháu bảo nó đừng về nữa, trời mưa đường trơn, cô cũng không yên tâm.” “Vâng, cảm ơn cô, chúc cô ngủ ngon.” Công tước đại nhân tắt máy, quay sang nhìn Cung Ngũ, ánh mắt Cung Ngũ dò hỏi: Được rồi à? Công tước đại nhân gật đầu cười với cô, Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, bỗng thấy thoải mái hơn hẳn. Cải Trắng Nhỏ cứ đòi thay quần áo mãi, hết bộ này đến bộ khác. Yến Đại Bảo và Cung Ngũ ở bên cạnh cổ vũ trêu chọc, Công tước đại nhân cũng cùng cổ vũ theo, dỗ dành cho cô nhóc vui vẻ, còn Yến Hồi bên cạnh vẻ mặt đố kị. Đương nhiên ngài Yến muốn mình là tiêu điểm, nhưng ông không thể mặc váy để mọi người hoan hô như Cải Trắng Nhỏ được, cho nên cứ hậm hực mãi.
Kết quả Cải Trắng Nhỏ mặc váy lên rồi chạy một vòng, sau đó chạy đến trước mặt Yến Hồi cho ông ta xem. Yến Hồi đang xị mặt ra, nhìn thấy đôi mắt nhung đen láy chớp chớp của Cải Trắng Nhỏ thì trái tim đã tan chảy, tuy vẫn có chút thái độ qua quýt, nhưng ông ta vẫn vỗ tay tượng trưng, “Đẹp lắm, đẹp lắm... hờ hờ.” Quay đầu đi lại tức chết, Cải Trắng Nhỏ lại chạy lại, ông ta lại vỗ tay, tẻ nhạt nói: “Đẹp.”
Triển Tiểu Liên yên lặng ngồi sau, vẻ mặt tươi cười, tất cả mọi thứ trước mắt đều khiến bà hài lòng.
Bà còn có gì không hài lòng chứ? Cuộc sống về già của bà chẳng phải là niềm mơ ước của rất nhiều người đó sao? Một ông chồng cũng coi là... hiểu chuyện, bà có Tiểu Bảo xuất sắc như vậy, có Đại Bảo đáng yêu như vậy, nay lại có thêm một Tiểu Ngũ thông minh biết bao và Cải Trắng Nhỏ khiến người người đều yêu mến. Cuộc đời này của bà thực sự viên mãn, dù có phải kết thúc ở đây bà cũng thấy không còn gì phải tiếc nuối nữa.
Trước đây bà từng cho rằng tâm nguyện lớn nhất đời này của bà chính là Tiểu Bảo nhanh chóng khỏe lại, đến khi biết Tiểu Bảo sẽ không bị mất mạng vì bệnh tật, những thứ bà mong muốn lại càng nhiều thêm. Bây giờ có thêm Cải Trắng Nhỏ, Triển Tiểu Liên bỗng nhiên lại mong được sống thêm mấy năm nữa, hưởng thêm niềm vui gia đình này. Cải Trắng Nhỏ lại bám lấy Yến Hồi, Yến Hồi trợn mắt lườm vỗ tay, vẻ mặt không có gì để yêu thương. Cô bé cứ lặp đi lặp lại hành động chán ngắt đó thực sự khiến ngài Yển như sắp phát điên đến nơi. Bầu không khí vui vẻ trong biệt thự Yến Thị không hề bị trận mưa sấm sét kia làm ảnh hưởng, từng tràng cười truyền ra, tiếng cười của người lớn hòa cùng tiếng cười con trẻ bay ra ngoài, hòa cùng với gió bay đi trong không khí.
Hai ngày nay Đoàn Tiêu cảm thấy có lẽ vận may của nhà mình sắp đến rồi. Trước tiên là ba Đoàn được mời đến Hoàng Triều làm đầu bếp chuyên nấu món tôm hùm đất với với mức lương cao ngất ngưởng. Tuy Đoàn Tiêu nấu không ngon bằng ba Đoàn, nhưng chắc chắn cậu cũng biết làm. Mẹ Đoàn cũng biết làm, chỉ có điều tay không cầm nổi muôi nặng, cho nên sau khi ba Đoàn đi làm, tất cả các món trong nhà đều do Đoàn Tiêu làm nên bây giờ cậu càng vất vả hơn.
Cậu phải nhập hàng, còn phải đứng bếp, ngủ không đủ giấc nên mẹ Đoàn rất lo lắng, nhưng không biết phải làm sao. Tào Sảnh Sảnh cũng biết thương chồng, giúp được gì thì giúp, nhưng suy cho cùng cũng không làm thay Đoàn Tiểu được, cứ tưởng rằng sắp không trụ nổi nữa thì không ngờ vận may ập đến.