Công Tước

Chương 132 : Mẹ gặp mẹ 5

Ngày đăng: 18:12 30/04/20


Ăn trái cây xong, Công tước đưa hai người về khách sạn, vào cửa không bao lâu thì Yến Đại Bảo đã nhìn thấy Triển Tiểu Liên, “Mami!”



Cô tung tăng chạy qua, bỏ Cung Ngũ lại sau lưng.



Cung Ngũ nhìn theo bóng dáng của cô ấy, lòng đầy nghi hoặc tại sao mẹ cô lại ở cùng cô Triển.



Công tước đại nhân đi bên cạnh chậm rãi mở miệng: “Lúc nãy vừa trở về thì gặp cô Nhạc, hai người họ vừa gặp đã thân nên ngồi xuống nói chuyện.”



Cung Ngũ cảm thấy cô và gia đình của Yến Đại Bảo thật có duyên, dường như làm gì cũng gặp nhau được, đến cả mẹ cô bây giờ cũng vậy.



Nhạc Mỹ Giảo nhìn Cung Ngũ, “Ra ngoài chơi sao không để lại lời nhắn? Mẹ đã rất lo lắng, may gặp được cậu Phí và chị Triển.”



Cung Ngũ nịnh nọt mỉm cười: “Con ra ngoài dạo nên cũng chẳng định đi xa, sau đó thì gặp được anh Phí, rồi Yến Đại Bảo cũng đến. Hì, nếu biết sớm thì đã đi cùng nhau đến rồi.”



Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Đâu phải không còn cơ hội, khi nào Tiểu Ngũ trở về thì đi cùng chúng ta là được.”



Cung Ngũ nhìn sang Nhạc Mỹ Giảo. Nhạc Mỹ Giảo giải thích: “Lúc nãy mẹ với cô Triển có nói rồi, có lẽ mẹ sẽ ở lại thêm vài ngày nên tới lúc đó con sẽ cùng cả nhà cô ấy trở về, trên đường có thể chăm sóc cho nhau. Mẹ rất yên tâm khi cho con đi cùng cô Triển.”



Cung Ngũ: “...”



Cô bị bán rồi sao? Mẹ dựa vào cái gì mà yên tâm? Chỉ mới gặp một lần thôi mà mẹ lại tin người ta rồi sao? Hả? Cô không đáng giá vậy sao?


“Ngôn Thanh, đang làm việc à?” Giọng của Cung Ngôn Bồng truyền qua điện thoại, “Ba bảo em bây giờ mau chóng về nhà, có chuyện gấp!”



“Em đang trong giờ làm việc, không thể về được.” Cung Ngôn Thanh nói nhỏ: “Lúc nãy Bộ Sinh còn nổi giận với em nên em càng không thể xin nghỉ. Anh Cả, anh nói với ba một tiếng tối em sẽ về.”



Cung Ngôn Bồng nhíu mày: “Ngôn Thanh, em bây giờ ngày càng không nghe lời rồi!”



Nói xong anh ta cúp máy luôn.



Cung Ngôn Thanh cắn môi dưới, mặt lộ ra vẻ chán nản. Thật ra cô ta biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta không có cách nào giúp. Vốn nghĩ rằng sau khi Bộ Sinh và Cung Ngũ hủy hôn ước thì cô ta có thể thay thế vị trí, cho dù ban đầu không có tình cảm nhưng có thể từ từ nuôi dưỡng. Nhưng hiện giờ cô ta phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng, đó là Bộ Sinh chẳng hề có dấu hiệu muốn tiến tới với cô ta.



Điều khiến cô ta yên tâm là Bộ Sinh đã điều người phụ nữ kia đi, cho cô ta thay thế vị trí thư kí đó. Tuy người bên ngoài đều cảm thấy cô ta được ưu tiên, nhưng trên thực tế Cung Ngôn Thanh biết, ngoài chuyện công việc của cô ta thay đổi thì những thứ khác chẳng có gì thay đổi.



Cung Ngôn Thanh không biết tại sao lại như vậy, Bộ Sinh có tình cảm sâu nặng với Tiểu Ngũ sao? Vì thế dù cho đã hủy hôn nhưng trong lòng anh ta chỉ có mỗi Tiểu Ngũ, chẳng hề có cảm giác với người khác.



Cung Ngôn Thanh ấn huyệt thái dương, cô ta luôn đứng từ xa nhìn Bộ Sinh, dù bây giờ đã ở bên cạnh anh ta nhưng cô ta vẫn dùng tư thế trông ngóng đó. Cô ta cảm thấy bản thân mình nhất định rất nhỏ bé ở trong mắt Bộ Sinh, nên anh ta mới không nhìn thấy mình.



Lúc nãy vì cô ta phạm lỗi, Bộ Sinh nói cô ta vài câu, mấy lời đó có lẽ không nặng nề đối với người ngoài, nhưng đối với Cung Ngôn Thanh mà nói thật sự khiến cô ta không thở nổi. Cô ta tự cho rằng bản thân ngoài là thư ký thì còn là bạn gái của anh, nhưng nhiều ngày đã trôi qua, anh không hề có trách nhiệm như một người bạn trai, thậm chí còn chẳng nói với cô ta về mối quan hệ của họ, dường như sau chuyện tối hôm đó, ngoài việc hủy hôn ước với Tiểu Ngũ thì những chuyện khác đều không có gì thay đổi.



Đến giờ tan ca, Cung Ngôn Thanh định nói chuyện với Bộ Sinh thì anh ta đi về từ cửa sau, đến lúc Cung Ngôn Thanh phát hiện ra thì xe của anh hòa vào dòng xe cộ.



Cung Ngôn Thanh biết địa chỉ nhà họ Bộ, đó là vị trí trung tâm của thành phố, nhưng hướng đi của Bộ Sinh hiện giờ lại là hướng ngược lại. Cung Ngôn Thanh cũng không biết mình nghĩ gì, dù sao đầu óc cô ta lúc đó cũng đang bối rối, trực tiếp chặn đầu xe taxi, bảo tài xế đuổi theo sau.



Cuối cùng Cung Ngôn Thanh xuống xe ở một khu phố nhỏ bình thường, cô ta ngỡ ngàng nhìn khu phố nhỏ hơi cũ kĩ này, nhất thời không hiểu là chuyện gì, người như Bộ Sinh sao lại đến chỗ thế này?