Công Tước
Chương 1342 : Mối họa ngầm
Ngày đăng: 18:26 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt người đàn ông rơi lên mặt Lam Anh, tầm mắt đuổi theo bóng dáng di chuyển của cô
Lam Anh thì coi như không nhìn thấy, cô nhìn thẳng về3 phía trước, trong mắt chỉ có bài kiểm tra trong Rubik đó
Tiếng khóc tiếng gào và tiếng hét chói tai vang lên ở chỗ này giống như trong lời 2đồn, đẩy nguy cơ và kích thích
Lam Anh ngẩng đầu nhìn Rubik rộng lớn, nói là Rubik, thật ra thì không phải
Thứ duy nhất tương tự chỉ5 là hình vuông, toàn bộ hình vuông đều là dùng lưới sắt lớn kết ra, do vô số hình vuông nhỏ chạm rỗng tạo thành
Chính giữa hình vuông cắm mộ4t lá cờ, người trong Rubik đang tiến từ các góc đến chính giữa, nhìn tưởng ngắn mà dễ, thật ra mỗi tổ đều sẽ có trở ngại
Một khi gặp phải kí0nh chắn mất con đường phía trước thì đồng nghĩa với việc gặp tường mê cung, người kiểm tra phải quay đầu lại lựa chọn con đường khác
Mà trong toàn bộ quá trình, từ đầu đến cuối hình vuông to lớn đều xoay tròn thoắt nhanh thoắt chậm, rất nhiều người lúc kiểm tra bị quăng ra khỏi Rubik
Thời gian quy định là mười phút, quá mười phút cho dù lấy được cờ rồi cũng không được
Lam Anh đứng ở phía dưới, lúc tổ trước mặt làm kiểm tra, cô cẩn thận quan sát từng góc của Rubik, phán đoán các vật chắn có thể xuất hiện ở mỗi góc, nếu như gặp phải vật chắn thì phải lùi ra lựa chọn phương hướng nào
Cô rất thích tính toán, thích dùng thời gian ngắn nhất hoàn thành tất cả kiểm tra như thế nào
Mỗi khi cô bị thất bại, cô đều sẽ luyện tập nghiên cứu nhiều ngày, đợi đến lần kiểm tra tiếp theo, cô nhất định sẽ khiến mình hoàn thành mục tiêu kiểm tra
Phó Thanh Ly đứng ở trong một cái góc u tối, hắn nói: “Tất cả mọi người chuẩn bị, nếu như rơi xuống, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng
Nhớ lấy, không có ai nhặt xác cho các em đâu, bởi vì các em là trẻ mồ côi.” Những lời này là kích thích cực lớn khiến ai cũng nơm nớp lo sợ
Người của tổ trước thất bại, không có ai lấy được cờ, cũng không có ai rơi xuống
Rubik dừng lại, bốn người chia ra tìm vị trí, giơ tay nắm lấy lưới sắt
Huấn luyện viên vừa hố bắt đầu, Rubik bắt đầu xoay, người đứng thẳng lập tức bị sức mạnh của Rubik khiển rời khỏi mặt đất.
Lam Anh nhanh chóng dùng cả tay cả chân chống đỡ cơ thể, lúc cơ thể hướng lên trên cô nhanh chóng di chuyển, lúc hình lập phương chuyển đến phía dưới, cô tiếp tục chống người lên để mình không rơi xuống.
Cơn choáng váng và buồn nôn thỉnh thoảng lại xuất hiện, Lam Anh biết mình phải tăng thêm tốc độ, sau đó cô gặp vật cản.
Rubik dừng lại, bốn người chia ra tìm vị trí, giơ tay nắm lấy lưới sắt
Huấn luyện viên vừa hố bắt đầu, Rubik bắt đầu xoay, người đứng thẳng lập tức bị sức mạnh của Rubik khiển rời khỏi mặt đất.
Lam Anh nhanh chóng dùng cả tay cả chân chống đỡ cơ thể, lúc cơ thể hướng lên trên cô nhanh chóng di chuyển, lúc hình lập phương chuyển đến phía dưới, cô tiếp tục chống người lên để mình không rơi xuống.
Cơn choáng váng và buồn nôn thỉnh thoảng lại xuất hiện, Lam Anh biết mình phải tăng thêm tốc độ, sau đó cô gặp vật cản.
Cô nhanh chóng lùi lại xa một chút, thuận tay dùng mồ hôi trên mặt lau cái lối đi kia, lưu lại dấu vết ngắn ngủi để cô nhớ không lặp lại nữa
Sau đó cô nhanh chóng đổi một cái lối đi khác, số cô rất may, không gặp phải vật chắn, nhưng ở chỗ rẽ thứ ba thì lại lần nữa gặp phải vật chắn, cô nhanh chóng trở lại lối vào, lại làm ký hiệu
Mồ hôi chảy từ trên mặt cô xuống, cô không để ý lau một cái, nhanh chóng tiến vào lối thứ hai.
Khối Rubik xuất hiện một vòng xoay tròn tốc độ cao, Lam Anh cố hết sức chống đỡ cơ thể để mình không ngã xuống, cho dù là lúc đứng thẳng cô cũng không buông lỏng, tiếp đó vòng xoay dần chậm lại, lúc này cô mới lại hành động.
Quá trình mười phút, Lam Anh cảm thấy mình như trải qua năm mươi phút.
Giọng Phó Thanh Ly vang lên bên tai: “Bắt đầu đếm ngược: 9, 8, 7, 6...”
Lam Anh mím môi, nhìn gắt gao về phía trước, tiến một bước xa, sau đó cô gặp vật chắn.
Trái tim Lam Anh lập tức rơi xuống đáy vực, cô nhìn cái vật chắn đó, tiếng Phó Thanh Ly đang đếm ngược vẫn còn vang lên bên tai: “..
4,3...” Lam Anh dùng hai tay bám chặt lấy dây thép, đột nhiên nâng hai chân lên đạp văng cái miệng kính chắn trước mặt đó đi, một lối đi xuất hiện ở trước mắt cô
Cô nhào qua, giơ tay cầm lấy lá cờ nhỏ màu đỏ, mà những người khác thì bị chặn ở sau tấm kính, bọn họ nhìn Lam Anh với vẻ mặt khó tin, đó là phạm quy
Mà cô bé nhỏ tuổi nhất kia, từ đầu đến cuối đều ôm chặt lấy góc Rubik, không tiến về phía trước, cũng không lùi lại, dĩ nhiên cũng không để mình bị rơi xuống
Rubik dừng lại
Bốn người lần lượt đi xuống, Lam Anh ném lá cờ nhỏ màu đỏ trong tay sang bên cạnh, dửng dưng lau mồ hôi trên mặt.
Phó Thanh Ly: “Hạng mục kiểm tra lần này, số 7 thông qua.”
Hai cô gái còn lại lập tức mở to mắt, bọn họ nhìn về phía Lam Anh, một người trong đó hỏi: “Huấn luyện viên, quy định chỉ có thể trở lại lựa chọn lối đi mới, tại sao số 7 phá hỏng vách kính vẫn được tính là thông qua?”
Phó Thanh Ly: “Bởi vì thứ tương lại các em tiếp xúc là người, không phải mô hình, con người thay đổi trong nháy mắt, nếu như tất cả đều dựa theo quy củ, vậy thì gặp phải nguy cơ, nên tùy cơ ứng biến thế nào?”
Mặc dù Lam Anh không nhìn thấy mặt Phó Thanh Ly, nhưng cô nhận ra được hắn đang nhìn mình
Cô chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, không nhúc nhích.
Phó Thanh Ly chậm rãi đi từ trong bóng tối ra, ánh đèn mờ vẫn khiến người ta không nhìn rõ được mặt mũi mơ hồ của hắn, hắn hỏi: “Số 7, sao em lại phán đoán có thể làm như vậy?”
Lam Anh: “Lúc tội giết chó.” Cô luôn tưởng rằng bốn con chó kia là thần thánh không thể động vào, nhưng cô dùng sự thật chứng minh, cô giết bốn con chó kia, kết quả cũng được huấn luyện viên ngầm thừa nhận, Cô bắt đầu nghĩ, rốt cuộc tại sao ở dưới tình huống nghiêm khắc như vậy, cô giết chó lại không khiến huấn luyện viên tức giận? Vừa rồi cô phát hiện có một số quy củ ràng buộc chính là tạo ra từ phá hỏng
Lúc cô bị chặn lại, phát hiện hai người còn lại cũng bị chặn
Bốn người, có ba người bị chặn, cô đoán có phải tất cả các con đường thật ra đều là đường chết không
Cô ôm tâm tư được ăn cả ngã về không đạp vách ngăn ra, nếu như không đúng, cùng lắm thì bị phạt
Cô không sợ phạt, nhưng cô muốn thử nghiệm
Tầm mắt Phó Thanh Ly rơi lên trên người cô, sau đó hắn từ từ dời ánh mắt đi, nói: “Tất cả đều có ba tiếng chạy đêm, tôi đợi ở đâu rừng thu, vượt quá thời gian tự nghĩ cách để về” Nói xong, hắn xoay người rời đi theo một lối khác.
Lam Anh và ba người còn lại quay lại đường cũ.
Trên đường quay lại, người đàn ông vừa rồi vẫn duy trì cái tư thế đó, từ trên cao nhìn xuống bọn họ
Lam Anh cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt rơi lên người cô
Cô cố gắng duy trì tư thể nhìn thẳng của mình, mà cảm giác tồn tại của người kia cuối cùng vẫn khiến cô có chút bất an
May mà bây giờ Phó Thanh Ly xuất hiện ở nơi u ám phía trước, mà người kia cũng bị lưới vây cản đường.
Người đàn ông đứng lại, đột nhiên hắn giơ hai tay lên, hung hăng đâm lên lưới vây, hắn mở miệng, giọng khàn khàn, giống như dã thú gào trong đêm tối, “Tôi sẽ có được em!”