Công Tước
Chương 138 : Quà và phúc lợi 1
Ngày đăng: 18:12 30/04/20
Tại sao không có ai nói với cô? Bây giờ một chút tâm lí chuẩn bị cô cũng không có.
“Tiểu Ngũ, có phải cậu vui quá nên ngốc nghếch rồi không?”
Cung Ngũ thẫn thờ: “Tớ đang thấy kinh ngạc, không phải nói đi đến thành phố gì đó sao? Sao bây giờ lại biến thành chỗ đó rồi?”
Yến Đại Bảo đẩy nhẹ cô một cái, cười hì hì nói: “Vì người ta muốn cho cậu xem lâu đài của anh mà. Mọi người bảo phải nói với cậu, tớ còn chưa nói mà cậu đã hỏi rồi?”
“Miệng cậu cứ lẩm bẩm lâu đài lâu đài, tớ điếc cũng nghe thấy mà.” Thật ra trong lòng Cung Ngũ cũng thấy hiếu kì, chỉ là bị Yến Đại Bảo nói một hồi nên khiến cô có chút không thoải mái.
Nịnh nọt một hồi, Yến Đại Bảo thấy Cung Ngũ vẫn trừng mắt nhìn cô, cô ra sức nuốt nước bọt, cởi dây an toàn của mình rồi ngồi sang một phía, sau đó tháo dây an toàn của Công tước đại nhân ra: “Anh ơi anh, nhân lúc máy bay còn chưa cất cánh, chúng ta đổi ghế ngồi đi. Tiểu Ngũ cứ trừng mắt với em mãi, em phải đổi chỗ thôi!”
Trước ánh mắt kinh ngạc của Công tước đại nhân và Triển Tiểu Liên, cô nhất quyết kéo Công tước đại nhân ra, sau đó ngồi vào chỗ của anh, rồi nhanh nhẹn thắt dây an toàn vào
Tiếp viên hàng không vừa kiểm tra xong thì ngẩng đầu nhìn thấy khoang đầu vẫn còn có người đang đứng, cô ta vội vàng đi đến: “Chào anh, phiền anh ngồi xuống thắt dây an toàn, cảm ơn.”
Yến Đại Bảo mắt long lanh cười tủm tỉm, Công tước đại nhân nhìn cô, sau đó gật đầu với tiếp viên hàng không, “Xin lỗi.”
Anh xoay người bước về phía ghế của Yến Đại Bảo, khom lưng ngồi xuống rồi thắt dây an toàn.
Mắt Cung Ngũ càng mở to hơn. Yến Đại Bảo không ngồi với cô nữa sao?
Yến Đại Bảo vội vàng vội kéo chăn đắp lên người: “Ôi trời, con buồn ngủ quá, con ngủ đây mami.”
Triển Tiểu Liên giúp cô kéo chắn qua, “Ngủ đi.”
“Mami! Mami!”
Triển Tiểu Liên nghiêng đầu nhìn cô, Yến Đại Bảo nở nụ cười tươi như hoa, “Con làm hay chưa?”
Triển Tiểu Liên bụm miệng cười, bà gật đầu: “Ừ, làm hay lắm. Anh con phải hậu tạ con thật hoành tráng mới được.”
Trước kia cô đã thua một lần, lần này nhất định phải thắng!
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ.”
Công tước đại nhân đưa máy tính bảng vào tay cô: “Em đánh trước đi.”
“Chúng ta sẽ oẳn tù tì!”
Sau đó cô lại phải dạy anh ta thế là kéo búa bao.
Cung Ngũ đưa tay ra sau lưng, miệng hét: “Chuẩn bị!” Sau đó chỉ vào tay Công tước đại nhân, nhắc nhở: “Chuẩn bị kìa!”
Công tước đại nhân đành phải đưa tay ra sau lưng.
“Kéo búa bao!”
Hai người đều ra bao, hòa. Cung Ngũ nhân cơ hội nhìn bàn tay đưa ra trước của Công tước đại nhân nhiều hơn một chút.
“Kéo búa bao!”
Công tước đại nhân vẫn ra bao.
Cung Ngũ ra búa, cô vội vàng hét: “Oẳn tù tí ba ván, ai thắng hai thì người đó thắng!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ.”
Kết quả cuối cùng là Cung Ngũ chiến thắng. Cô cũng nhân cơ hội Công tước đại nhân đưa tay ra trước mặt mình mà ngắm nhìn nhiều hơn, thật đáng tiếc vì không thể chụp ảnh lại, nếu không thì có thể đem về để vào khung ảnh rồi.
Cung Ngũ cầm lấy máy tính bảng, kéo gậy, máy tính vang lên tiếng đánh gậy như thật: “Tạch”
Hai quả vào cùng lúc, Cung Ngũ vội vàng nói: “Vẫn là bóng của tôi!”
“Ừ.”
Cung Ngũ nghiêm túc chơi, dù sao thì không phải là đánh bóng thật nên cảm giác của tay rất khác. Cung Ngũ đánh vào được bốn quả bóng thì sau đó không vào nữa, cô đưa máy cho Công tước đại nhân, “Đến anh rồi.”
Công tước đại nhân cầm lấy máy, đánh vào hai quả. Anh đưa máy cho Cung Ngũ: “Đến lượt em.”