Công Tước

Chương 1380 : Thi đại học

Ngày đăng: 18:27 30/04/20


Lam Anh chậm rãi đứng dậy, cởi từng 3lớp quần áo dày ra. Đứng dưới vòi h2oa sen, cô hơi ngửa đầu lên, để mặc5 cho nước xối vào người mình.



<4br>Một lúc lâu sau, cô tắt van nước0, xoay người kéo khăn tắm, chậm rãi lau tóc. Rời khỏi làn nước nóng, khí lạnh xung quanh ập tới, Lam Anh lau tóc rồi cầm đồ tắm treo sau cánh cửa mặc lên người. Lúc Lam Anh mở cửa đi ra, Phó Thanh Ly vẫn đứng ở ngoài, rèm cửa bên ngoài đã được buông xuống, dù đang là buổi trưa nhưng trong phòng lại tối tăm u ám. Hắn đứng trước mặt cô, Lam Anh rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chân mình. Phó Thanh Ly giơ bàn tay lạnh lẽo ra chạm vào mặt Lam Anh, cô vẫn đứng đó bất động. Hắn nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ cậu ta lại ngã xuống.” Khi hắn nói câu này, dường như đang nói chuyện không liên quan đến minh, chẳng qua chỉ là một câu trần thuật mà thôi. Phó Thanh Ly ốm Lam Anh cùng ngồi xuống ghế sofa. Trong bóng tối, hắn ôm chặt cô trong lòng, cúi đầu từ cằm lên trán cô, sau đó không nói gì nữa.



Trong phòng đã bật máy sưởi nền Lam Anh chỉ mặc đồ ngủ cũng không thấy lạnh, người cô cứng đờ như khúc gỗ, tay Phó Thanh Ly sờ vào trong áo ngủ của cô, cô cũng không có phản ứng gì. Mối Phó Thanh Ly hôn dọc từ má xuống đến xương quai xanh của Lam Anh thì dừng lại, hắn nói: “Làm em phải sợ hãi là lỗi của tôi.”



Ánh mắt Lam Anh tối đi, một mạng người đối với con người này có nghĩa là gì? Một con chó hoang hay một con mèo hoang đi qua đường? Chết rồi thì thôi, hoàn toàn không cần phải để ý đến.



Lần đầu tiên Lam Anh biết rằng, thì ra có người hoàn toàn không có trái tim.



Phản ứng bản năng của cơ thể khiến Lam Anh cứ rùng mình mãi, cô không biết tại sao mình lại có phản ứng như vậy. Cơ thể của cô cứ run cầm cập không khống chế được, giống như một người không có gì che chắn trước cơn gió đông lạnh.



Nghĩ đến cậu thiếu niên kiên trung, tướng mạo tuấn tú xuất sắc nhưng bị rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng đó, Lam Anh há miệng ra, khóe mắt đã hơi nóng lên. Nếu lúc đó sức mạnh của cô lớn hơn một chút, cô dùng sức hơn một chút nữa thôi thì chắc chắn có thể kéo cậu ta lên, nhưng mà không được, thể lực của cô đã đến cực hạn, cô không có đồ ăn bù lại, trạng thái toàn bộ cơ thể cô đều đã ở thời điểm sa sút nhất.




Mỗi tối huấn luyện Phó Thanh Ly không có yêu cầu gì với Lam Anh mà dồn sự tập trung lên ba người còn lại, nhưng Lam Anh vẫn có yêu cầu với bản thân. Mỗi hạng mục huấn luyện và mỗi đợt kiểm tra cô đều làm tốt nhất, không hề bởi vì tình trạng hiện tại mà nơi lỏng. Từ trước đến giờ, chưa có học viên nào đã vượt qua kỳ kiểm tra cuối cùng mà vẫn giữ được trạng thái luyện tập như cô.



Phó Thanh Ly bấm đồng hồ trong tay, Lam Anh chạy về phía hắn, tiện tay nhổ lá cờ đỏ lên, cầm một chai nước vặn ra, vặn được một nửa cô chợt dừng lại, sau đó đặt về chỗ cũ.



Ánh mắt sắc bén của Phó Thanh Lý nhìn quét qua Lam Anh, chậm rãi di chuyển ánh mắt nhìn về phía trước.



Lam Anh đã từ từ chạy bước nhỏ quanh sân, sau khi nghỉ ngơi, cô mở cửa xe ra, ngồi vào bên trong. Cô không nhắm mắt dưỡng thần, không ngồi không ở đó, mà đeo tai nghe lên, bắt đầu luyện nghe tiếng Anh.



Đối với Lam Anh, mỗi phút đều vô cùng quý báu. Nếu nhắm mắt dưỡng thần không khiến cô thấy an toàn thì học tập chính là cách khiến cô thấy an tâm hơn.



Lại một ngày huấn luyện nữa kết thúc, xe đã dừng lại trước cổng, họ xuống xe, Phó Thanh Ly lái xe rời đi. Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, Tang Cung cũng không xuất hiện trước mặt Lam Anh. Thỉnh thoảng trong lúc huấn luyện, cố nhìn thấy hắn đứng trong hàng rào thép gai, nhưng không ăn nói dơ bẩn như trước kia nữa. Chớp mắt kỳ nghỉ đã trôi qua, đối với Lam Anh có được nghỉ hay không đều không quan trọng, dù sao thì cuộc sống của cô đơn điệu nhưng cũng phong phú, luôn đan xen giữa học tập và huấn luyện.