Công Tước

Chương 1382 : Cuộc sống mới (1)

Ngày đăng: 18:27 30/04/20


Phó Thanh Ly: “Nói với cô ấy, nếu bây giờ không nghe má3y thì lát nữa tôi sẽ đích thân đi tìm cô ấy.”



2Phi Hồng nhướng mày, nhìn Lam Anh, nói: “Anh ta nói nế5u bây giờ em không nghe máy thì lát nữa anh ta sẽ đích4 thân đến tìm em.” Lam Anh mím môi, nhận lấy điện thoạ0i, thầm thở dài một cái rồi mới đặt lên tai, im lặng nghe máy. “Buổi tối thu dọn hành lý, tôi đưa em ra ngoài.” “Vâng thưa huấn luyện viên.” Phó Thanh Ly ở đầu dây bên kia hơi ngưng lại giây lát, sau đó hắn lại nói: “Chúc mừng em.” “Vâng thưa huấn luyện viên.” Bàn tay cầm điện thoại của Phó Thanh Ly càng siết chặt hơn, sau đó hắn nói: “Tắt máy đi.”



Lam Anh tắt điện thoại xong, đi về phía phòng khách. Một cô gái trong đó đang làm bài tập, thấy Lam Anh đi tới liền đẩy bài tập ở bên kia đến trước mặt Lam Anh. Lam Anh cầm lấy, sau đó viết các bước giải chi tiết lên tờ giấy nháp rồi lại đặt về vị trí cũ.



Cô bé gái nghiêm túc xem, sau đó hỏi Lam Anh chỗ không hiểu. Đây là một chuyện thường ngày, đương nhiên không phải ai cũng chịu dạy các cô bé gái làm bài tập như Lam Anh.



Lam Anh thực sự là một ngoại lệ trong tất cả mọi người.



Đây là một nơi không có quá nhiều tình cảm, ai nấy đều vừa ích kỷ lại lạnh lùng, nhưng lại quý mến, giúp đỡ lẫn nhau. Mọi người đều biết họ sống không dễ dàng gì, họ không có trái tim độc ác, nhưng không ai dạy họ thế nào là giúp đỡ, cho nên mỗi người ở đây đều không cảm thấy giữa họ có gì khác nhau. Dù có đi ra ngoài, bắt đầu đi học, họ cũng hoàn toàn không hòa nhập với những đứa trẻ bên ngoài. Đương nhiên, không có gì phải nghi ngờ, mỗi đứa trẻ ở đây ra ngoài đều xuất sắc vô cùng, cho dù có chút ích kỉ, nhưng vẫn được giáo viên coi trọng. Trong quá trình trưởng thành không có người hướng dẫn, mỗi người đều vượt qua con đường gập ghềnh trắc trở để tiến về phía trước, Lam Anh cũng không phải là ngoại lệ. Nếu nói Lam Anh có gì khác biệt với những người khác thì có lẽ là vì Lam Anh đã gặp được một người bác sĩ bằng lòng giúp đỡ cô không yêu cầu được đáp lại, khiến cho cô hiểu rằng thì ra giữa người với người không hề bạc bẽo đến thể, giúp Lam Anh hiểu ra sự khác biệt đâu đâu cũng có người tốt và người xấu.



Trong phòng của bé gái kia có bàn học riêng, nhưng lần nào cô bé cũng làm bài tập ở bên ngoài. Bởi vì trước đây vô tình trong một lần làm bài tập ở bên ngoài, cô bé gặp phải bài khó, định để sang một bên tạm thời trước, đúng lúc Lam Anh nhìn thấy, Lam Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng viết bước giải lên giấy nháp, rồi đặt bên cạnh, sau đó đi mất.



Sau này cô bé gái nọ cứ ở bên ngoài làm bài tập, gặp phải bài khó đều đặt sang một bên, chỉ cần Lam Anh nhìn thấy, cô sẽ viết lại các bước giải chi tiết. Hai người chưa từng trao đổi với nhau, sau đó bé gái không hiểu, cô bé thử hỏi thăm dò một câu, Lam Anh liền nói cho cô bé biết.



Hệ quả trực tiếp nhất của việc này đó là khi một cô bé khác học dưới cô bé kia một lớp gặp phải bài khó, cô bé kia cũng sẽ làm y hệt Lam Anh, chỉ lặng lẽ viết các bước giải chi tiết cho bé gái ít tuổi hơn. “Số 7, chị sắp phải rời khỏi đây rồi à?” Bé gái hỏi.
Nói xong, cô ta chậm rãi xoay người rời đi.



Lam Anh nhìn theo bóng người ra khỏi cửa, đóng cửa lại rồi tiếp tục sắp xếp đồ đạc.



Tử Sa ư? Lam Anh không nói được thành lời tâm trạng của mình nữa, đã rất lâu cô không gặp Tử Sa rồi.



Lam Anh tự nhận chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì bất kính hay thiếu tôn trọng với Tử Sa cả, cho nên cô không thể nghĩ ra được tại sao Tử Sa lại muốn giúp Tang Cung. Dù sao thì với tính cách như Tử Sa, gặp phải người như Tang Cung sẽ phải thấy sợ hãi mới đúng, nhưng không ngờ họ lại hợp tác với nhau, còn người móc nối hai người họ lại là Bán Bạch. Lam Anh từ từ thu dọn đồ đạc, đến khi cô thu dọn đồ xong cũng đã bắt đầu đến giờ cơm tối. Trên bàn ăn, Phi Hồng nhìn quét qua những người khác, nói: “Sau khi số 7 vượt qua được kỳ kiểm tra cuối cùng, kết quả thi văn hóa cũng đã có thành tích cao, ngày mai em ấy sẽ chuyển khỏi nơi đây. Trong số những người ở đây, em ấy là người đầu tiên được chuyển ra bên ngoài, hi vọng sau này các em cũng sẽ có cơ hội như vậy.” Một cô gái khác ngẩng đầu lên nhìn Lam Anh: “Chúc mừng.” Lam Anh gật đầu: “Cảm ơn, cô cũng cố gắng lên.” Hai cô bé nhỏ tuổi lại nhìn Lam Anh với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Số 7, sau này chị sẽ giống như mọi người ở bên ngoài kia rồi.” Cô bé lớn hơn hỏi: “Chị sẽ có bạn trai chứ?” Cô gái nhỏ hơn che miệng cười trộm, có vẻ xấu hổ và tò mò của bé gái mới lớn: “Chị sẽ sinh em bé chứ?” Ánh mắt Lam Anh nhìn lên người họ, cô đáp: “Khi đi học không được sinh em bé.” “Vậy còn bạn trai thì sao?” Một cô bé khác hỏi. Lam Anh suy nghĩ rồi trả lời: “Có lẽ sẽ có, nhưng không được kết hôn.”



“Tại sao?” Cô bé đó hỏi. Lam Anh: “Bởi vì trong khoảng thời gian đi học, chị còn mang trong mình nhiệm vụ, những người xuất hiện bên cạnh chị bắt buộc phải thông qua kiểm duyệt, nhỡ chẳng may họ lợi dụng chị để làm hại người chị đang bảo vệ thì không hay rồi.” Hai cô bé kia bỗng như bừng tỉnh: “Vậy à! Vậy thì bạn trai sẽ không làm hại à?”



Lam Anh: “Nếu như là bạn trai, chị sẽ không cho anh ta biết được bất cứ chuyện gì của chị. Nếu anh ta biết thì chứng tỏ anh ta không an phận, nếu vậy thì chị có thể trực tiếp quăng người đó sang một bên. Nhưng nếu kết hôn,



muốn rời xa một người sẽ tốn nhiều tâm sức hơn, cho nên không được kết hôn.” “Sau này bọn em cũng như vậy sao?” Cô gái nhỏ hỏi.



Lam Anh: “Sau này các em ra sao thì chị không biết, bởi vì trên đời này không có thứ gì vĩnh viễn không thay đổi cả, hoặc có lẽ là đến thời của các em đã không còn những quy định này nữa rồi.” Hai cô gái nhỏ còn chưa hiểu hết được lời Lam Anh nói, chỉ đành gật đầu: “Em cũng hi vọng không có nhiều quy định như vậy.” Phi Hồng ngước lên nhìn cô, trên môi còn đượm nụ cười. Cô ta chống cằm, nói: “Tôi chờ đợi ngày tổ chức này không còn tồn tại nữa.” Ba người còn lại đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Phi Hồng, Lam Anh rũ mắt xuống, chậm rãi ăn. Ngày nó không còn tồn tại nữa ư? Thực ra, có thực sự không dám chắc sự tồn tại như vậy rốt cuộc là sự may mắn hay bất hạnh cho những đứa trẻ bị người khác quên lãng ở một xó xỉnh như họ, cho nên cô cũng không biết nếu thực sự có ngày nơi này bị hủy di, thì rốt cuộc là tốt hay xấu?