Công Tước

Chương 1388 : Gặp lại

Ngày đăng: 18:27 30/04/20


“Cô là Lam Anh đúng không?”



Lam Anh gật đầu: “Đúng vậy.” “Có người tìm cô3. Đang ở bên ngoài.” Đầu kỳ mới khai giảng, có rất nhiều các học trường nhận đàn2 em cùng quê xuất hiện cho nên những người khác trong ký túc xá đều cho là rất b5ình thường. Trong khi Yến Đại Bảo và Cung Ngũ còn đang ríu rít trò chuyện, Lam A4nh đi ra ngoài.



Cô đi ra tận ngoài cửa ký túc xa mới thấy có một người đ0àn ông đang cúi đầu lấy chân đạp đạp xuống đất đứng cách đó không xa. Đồng tử cô co rụt lại, hít thở dường như cũng trở nên gấp gáp hơn kể từ giây phút đó. Sài Tranh Vanh!



Dường như anh ta có chút bất an, cho nên khi đứng cứ liên tục dùng mũi chân xoay vòng vòng xung quanh. Lam Anh đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào anh ta, không tiến về phía trước.



Sài Tranh Vanh liếc thấy bóng người đứng cách đó không xa, động tác anh ta hơi ngang lại. Vừa thấy Lam Anh đúng cách mình không xa lắm, anh ta xông về phía cô, ôm cô vào lòng. Bàn tay đang đặt dọc thân người của Lam Anh sau phút do dự ngắn ngủi giơ lên đặt lên eo anh ta. Sài Tranh Vanh ôm chặt lấy cô, sau đó nói: “Anh biết ngay... chắc chắn em sẽ không thất hứa...”



Lam Anh cảm thấy sống mũi cay cay, dần dán mặt lên vai anh ta, đáp lại một tiếng, “Vâng.”



Sài Tranh Vanh ôm cô không chịu buông tay, luôn miệng gọi tên cô: “Lam Anh! Lam Anh!...”



Lam Anh không hề thấy phiền đáp lại: “Vâng.”. Bóng hai người ôm nhau đã thu hút đám sinh viên đi qua lại quanh đây, Lam Anh có chút xấu hổ, cô vội vàng buông tay đẩy anh ta ra: “Có nhiều người đang nhìn kìa.” “cứ để họ nhìn.” Sài Tranh Vanh nói: “Anh không để ý...” Lam Anh mím môi, ngước lên nhìn anh ta, “Để bạn học nhìn thấy không hay đâu.”
“Cái này em có thích không?”



“Ừm.”



Sài Tranh Vanh cười: “Xong rồi, cô bạn gái của anh hình như giống một cô ngốc chỉ biết ừm rồi.” Lam Anh đẩy anh ta một cái, vẻ mặt xấu hổ của cô gái nhỏ, “Không được nói lung tung.” Anh ta cười nói: “Tuân lệnh.” Khi ăn Lam Anh rất nghiêm túc, từng chút từng chút một, có thể từ từ ăn rất nhiều đồ ăn, anh ta gắp gì vào bát Lam Anh cũng ngoan ngoãn ăn hết. “Em không được cố ăn đồ không thích đâu đấy.” Anh ta nhắc nhở. Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi.” Cô sẽ không để dạ dày của mình phải gắng gượng, cảm giác đau dạ dày không hề dễ chịu chút nào. Cô ăn được, cũng không cảm thấy có gì gượng ép, đó mới là điều quan trọng. Ăn xong phần ăn cuối cùng, Sài Tranh Vanh quyết định lần sau sẽ không gọi nhiều đồ như vậy nữa, để cô không phải lo lãng phí tiền mà khiến bản thân khó chịu. Sài Tranh Vanh nhìn thời gian nói: “Bây giờ là năm giờ.” Lam Anh hỏi: “Anh có chuyện gì à? Có phải đi làm không?”



Sài Tranh Vanh nắm tay cô cười nói: “Anh không có chuyện gì cả, anh chỉ thiếu một cô gái xinh đẹp ở bên bầu bạn thôi.” Anh ta kéo cô đến trước mặt mình, khoác lấy vai cô hỏi: “Anh đưa em đi tham quan nhà anh được không? Nhân tiện tránh những tên đàn ông thổi tha cứ thỉnh thoảng lại nhìn trộm em. Chúng ta có thể giới chỉ có hai người thôi, có được không?”



Lam Anh gật đầu nói được, nhưng lại thấy có chút lo lắng: “Nhưng không được muộn quá đâu.” Sài Tranh Vanh cười nói, “ở hai tiếng thôi, bảy giờ là anh đưa em về, có được không?” Lam Anh hỏi: “Có xa lắm không?”



Sài Tranh Vanh lắc đầu: “Không xa, gần lắm.”



Anh ta chỉ một lối đi đối diện cổng trường, nói: “Bên trái có một tiểu khu, phòng rẻ lắm, anh đang ở đó.”