Công Tước

Chương 1390 : Luôn bên nhau (1)

Ngày đăng: 18:27 30/04/20


Điều hòa vẫn đang phả ra hơi lạnh khiến cô ngủ không sâu giấc được. Cô lật 3chăn, định xuống giường, ai ngờ cơ thể đau nhức đến mức cô đưa tay lên che2 mặt. Đó không phải là giấc mơ, đến khi tỉnh mộng rồi mới phát hiện ra tất5 cả đều là sự thật.



Cô đi chân trần ra bên ngoài, phòng khách còn 4đang sáng đèn, trong nhà không còn ai khác ngoài cô, Sài Tranh Vanh đã đi 0ra ngoài.



Cô ngước lên nhìn mảnh giấy được dán sau cánh cửa, Sài Tranh Vanh viết: Anh Anh, quần áo anh đã chuẩn bị cho em rồi, em có thích không? Trong nồi có đồ ăn, xin lỗi em, anh có việc phải ra ngoài, không thể đưa em về trường được. Anh để chìa khóa nhà trên bàn, khi đi em nhớ mang theo, nhớ ăn xong rồi đi, nếu anh biết em để bụng đói thì sau này anh sẽ xử lý em đấy. Tranh Vanh.



Lam Anh cầm lấy tờ giấy, nhìn dòng tin nhắn, khẽ nở nụ cười trong khi chính bản thân cô cũng không biết.



Lam Anh vào phòng bếp, mở từng tầng nồi hấp ra, bên trong là cơm canh nóng hổi.



Cô cũng không biết là Sài Tranh Vanh tự làm hay mua, nhưng màu sắc rất đẹp mắt.



Lam Anh lấy đồ ăn ra, cũng không biết anh ta đi đâu làm gì rồi, càng không biết bao giờ anh ta mới trở về, cô sợ khi anh ta về đói bụng không có đồ ăn, cho nên cô đặt một nửa đồ ăn vào trong bát, rồi lại đặt vào trong nồi hấp, còn mình ăn một nửa còn lại. Cảm giác ngọt ngào từ tận đáy lòng đó khiến cô có một niềm vui không nói được thành lời, cô chậm rãi ăn cơm. Nhìn đồng hồ, Lam Anh mới phát hiện ra đã là bảy giờ bốn mươi. Cô tăng tốc, muốn nhanh chóng trở về.



Khi về đến ký túc xá, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đang mỗi người cầm hai xiên thịt nướng ăn. Sau khi Lam Anh bước vào phòng, Cung Ngũ trèo vọt lên giường, ăn vội vàng hết xiên thịt nướng. Yến Đại Bảo há hốc mồm, hết nhìn Cung Ngũ rồi lại nhìn Lam Anh, sau đó cẩm xiên thịt nướng lùi về phía sau, nói: “Tuy tớ rất muốn chia cho cậu ăn cùng nữa, nhưng tớ chỉ có hai xiên thôi. Đáng lẽ ra là một người năm xiên, nhưng Tiểu Ngũ ăn nhanh, vừa rồi còn lấy hai xiên của tớ nữa, nên tớ chỉ còn thể này nữa thôi.”
Sài Tranh Vanh rất thích gọi tên cô, luôn miệng gọi “Lam Anh Lam Anh”, cứ bắt cô phải đáp lại mới thôi.



Thực ra Lam Anh vẫn luôn thấy rất kỳ quái, rõ ràng là rất lâu không gặp anh ta rồi, nhưng khi gặp lại lại có thể nhanh chóng vui vẻ ở bên nhau đến thế, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết thì ra cô lại dễ dàng thỏa hiệp với một người đàn ông như vậy. Sài Tranh Vanh bỗng nhiên đi tới trước mặt Lam Anh, cười nói: “Anh thấy có người liếc nhìn anh mấy lần liền, xin hỏi cô gái xinh đẹp này, có phải em thấy anh quá đẹp trai, cho nên có ý đồ xấu với anh không nhỉ?” Lam Anh cầm cuốn sách trong tay che mặt mình lại, mắng anh ta: “Anh có biết xấu hổ không hả? Còn dám tự nói mình như vậy nữa.” Sài Tranh Vanh cười, hôn lên mu bàn tay cô, nói: “Cô bạn gái nhỏ của tôi sao lại đáng yêu đến thế này được nhỉ?” Lam Anh liếc nhìn anh ta, “Còn lâu em mới đáng yêu.”



Anh ta cười nói: “Anh yêu em.”



Cô để lộ khuôn mặt ra phía sau cuốn sách, Sài Tranh Vanh mạnh mẽ chen vào giữa cô và sofa, lật người ôm cô vào lòng, nói: “Anh yêu em Lam Anh.”



Lam Anh đặt cuốn sách trong tay xuống, sau đó cô gật đầu: “Ừm.” Anh ta búng một cái lên trán cổ, nói: “Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô gái đáng yêu nhà tôi này, làm sao bây giờ? Anh thực sự yêu em đến chết mất.”



Lam Anh khẽ cử động cơ thể, điều chỉnh tự thể thoải mái, cuộn mình trong lòng anh ta, khẽ nhắm mắt lại.



Sài Tranh Vanh vẫn đang mở mắt nhìn trần nhà, một lúc sau anh ta phát hiện trong lòng mình không có động tĩnh gì nữa. Anh ta khẽ vuốt ve tóc cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó ôm lấy cô, nhắm mắt lại theo.