Công Tước

Chương 1392 : Luôn bên nhau (2)

Ngày đăng: 18:27 30/04/20


Sau khi ổn định ở trường học, Lam Anh bắt đầu chạy bộ buổi sáng. Sau qu3ãng thời gian quan sát Yến Đại Bảo, cô phát hiện ra Yến Đại Bảo có thó2i quen ngủ nướng vào buổi sáng, lại còn nằm mất trật tự suýt ngã xuống5 đất. Dù o sao giường Yến Đại Bảo cũng là giường ở trên, cô ấy như vậy4 thực sự khiến người khác rất lo lắng. Cho nên ngay buổi sáng đầu tiên0 sau khi phát hiện ra Lam Anh đã gần như cần chuẩn thời gian chạy bộ buổi sáng về phòng đúng khoảng thời gian đó, sau đó về đỡ Yến Đại Bảo còn đang lắc la lắc lư ngái ngủ mãi chưa chịu dậy. Buổi trưa, Lam Anh đều đặn đi đến chỗ Sài Tranh Vanh ở nấu cơm, dù sao ở nhà một mình anh ta cũng chỉ ngủ mà thôi, có cô đến thì hai người có thể tâm sự,



Lam Anh xách rau mở cửa vào nhà đã thấy Sài Tranh Vanh ngồi khoanh chân trên ghế sofa nhìn cô. Lam Anh liếc nhìn anh ta một cái, rồi đi thẳng vào bếp. Sài Tranh Vanh chạy mấy bước đuổi theo, ôm cô vào lòng, cười hỏi: “Em có gì muốn nói với anh không?”



Cô đáp: “Không có gì cả.”



Sài Tranh Vanh buồn bực, “Thư thì sao? Em đã đọc chưa?” Cô ngước mắt lên, cố ý hỏi: “Thứ gì chứ?” Lần này Sài Tranh Vanh thực sự thấy buồn bực rồi, “Em yêu, Anh Anh yêu dấu, chẳng phải em thích đọc thư tình hay sao? Anh đã đặc biệt viết cho em một bức đấy, em đã đọc chưa?” Lam Anh không nói gì, cũng không nhìn anh ta. Sài Tranh Vanh lập tức tỉnh ngộ, đặt tay lên vai cô, “Được lắm cô nhóc này, em còn dám lừa anh à!” Bị anh ta ném lên giường, Lam Anh hét lên một tiếng, giãy giụa định bò dậy, nhưng Sài Tranh Vanh đã nhanh tay cởi chiếc áo phông trên người, đề thẳng lên người cô, hỏi: “Em không đau nữa rồi đúng không?” Lam Anh chống hai tay lên trước ngực anh ta theo bản năng. Đã một tuần rồi, đương nhiên là không còn đau nữa, còn tưởng anh ta quên chuyện này rồi, không ngờ anh ta vẫn cứ nhớ mãi, chỉ là cố nhịn lại vì sợ cô đau mà thôi.



Sài Tranh Vanh áp sát mặt cô, truy hỏi: “Còn đau nữa không?”


Lam Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta, “Anh còn nói nữa à?!”



Sài Tranh Vanh giơ tay lên, dáng vẻ đầu hàng, “Anh không nói nữa. Nhưng em có thể tha lỗi cho anh được không?” “Không được.” Lam Anh ngồi xuống bên bàn ăn. Sài Tranh Vanh thở dài, thành khẩn nói: “Lần sau quy định khi nào kết thúc được không?” Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, “Ai còn có lần sau với anh nữa hả?” Thấy nhân viên phục vụ đi tới, cô vội vàng trừng mắt, “Anh còn dám nói nữa hả?!”



Sài Tranh Vanh tự động làm gương mặt tỏ vẻ anh không nói nữa.



Ăn cơm xong Lam Anh phải về ký túc xá, Sài Tranh Vanh muốn đi theo nhưng lại sự cố không vui, không đi theo thì anh ta không yên tâm, nên khó xử đứng ở cổng trường không nhúc nhích. Lam Anh quay đầu lại liếc nhìn anh ta, hung dữ lườm một cái, cuối cùng không nỡ nhìn anh ta cứ ngây ngốc đứng đó nên vừa đi vừa gửi tin nhắn cho anh ta: [Em không muốn so đo với anh nữa, mau về nhà đi, đồ ngốc. Sài Tranh Vanh lấy điện thoại ra xem, bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, còn mắng anh ta tức là không còn giận nữa rồi. Anh ta nhắn tin trả lời: [Tuân mệnh, cô gái của anh.)



Lam Anh nhìn tin nhắn anh ta gửi đến, hừ một cái, nhưng biểu cảm trên mặt đã có vẻ vài phần vui vẻ xen lẫn vài phần xấu hổ. Con gái đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt vẫn luôn dễ dàng bị những lời nói và hành động của đối phương làm cho cảm động, dù cho đó chỉ là vô tâm.