Công Tước

Chương 1396 : Bất an

Ngày đăng: 18:27 30/04/20


Sài Tranh Vanh ôm cô vào lòng, Lam Anh đẩy anh ta ra, “Ăn cơm thôi!”



“Để anh ăn em trước đã rồi tính tiếp.” Anh ta nói xong liền quay người đ2è cô xuống dưới, cúi đầu hôn lên cổ cô, “Anh vừa mơ thấy ác mộng, bây giờ 5cần được an ủi...” “Anh không đói à?” “Đói, nhưng anh chỉ muốn ăn em thôi.4..” Anh ta nhanh tay cởi hết quần áo trên người cô, “Nếu anh không ăn được0 em thì anh sẽ bí bách quá mà chết mất.” Cô cắn môi dưới nhìn anh ta, cuối cùng cũng thuận theo ý muốn của anh ta. Lam Anh cảm thấy Sài Tranh Vanh rất ham muốn chuyện này. Có lẽ tất cả đàn ông đều thế, nhưng nhu cầu của Sài Tranh Vanh còn cao hơn, hơn nữa mỗi lần đểu giày vò cô rất lâu. Đến khi anh ta dừng lại, đồ ăn trên bàn cũng đã nguội hết. Sài Tranh Vanh ôm cổ, hôn lên tấm lưng trần trắng trẻo của cô, “Bảo bối, anh thấy anh sống lại rồi.” Lam Anh nhắm mắt nằm im bất động, một lúc sau cô mới từ từ lật người trong lòng anh ta, quay mặt về phía anh ta, nhắm mắt lại hỏi: “Anh làm công việc gì vậy? Tối nào cũng ra ngoài muộn như vậy, có phải là vất vả lắm không?” Cánh tay đang ôm Lam Anh của Sài Tranh Vanh chợt cứng lại, anh ta nói: “Cũng tạm. Không vất vả lắm, ít ra thì bạn ngày cũng có thời gian.” Anh ta ôm cô vào lòng, sự tiếp xúc da thật nhanh chóng khiến anh ta sôi sục. Lam Anh vẫn muốn nói tiếp, anh ta đã một lần nữa công thành đoạt đất, khiến tất cả những lời cố định nói đều phải nuốt xuống, thay vào đó là những tiếng ngâm nga khe khẽ.



Sài Tranh Vanh nói: “Hết năm nay anh sẽ không làm công việc đó nữa. Lúc nào anh cũng thấy không đủ thời gian ở bên em...” Các giác quan của cô bị anh ta xâm chiếm, đầu óc hỗn loạn, chỉ nghe thấy tiếng nói của anh ta, nhưng không biết anh ta đang nói gì.



Đến khi hai người có thể ăn cơm thì đã là hơn một giờ, Lam Anh trừng mắt nhìn anh ta, Sài Tranh Vanh cười: “Anh thấy bây giờ ăn cơm mới đúng giờ này.” Cô cũng không để ý đến anh ta, cúi đầu ăn cơm. Sài Tranh Vanh cũng phát hiện ra, lần nào triền miên cô cũng rất phối hợp, chỉ là hơi lâu một chút là cô sẽ tức giận, anh ta thở dài: “Bảo bối, sau này anh sẽ sửa được không?” “Lần nào anh cũng nói sẽ sửa, giờ đã sửa được chưa?” Cô trợn mắt, “Đồ lừa đảo.” Sài Tranh Vanh giơ tay lên thể, “Lần sau anh chắc chắn sẽ sửa!”. “Lần trước anh cũng nói vậy.” Cô lại trợn mắt lườm, dáng vẻ tức giận. Gương mặt xinh đẹp của cô vừa kiều diễm lại tươi tắn.



“Lần này là thật đấy.” Anh ta cười nói. Lam Anh lại không thể tức giận thật với anh ta được, chỉ có thể trợn mắt lườm rồi không để ý đến anh ta nữa. Cuộc sống hàng ngày của Lam Anh xoay đi xoay lại giữa lớp học, ký túc xá và chỗ ở của Sài Tranh Vanh. Điểm duy nhất có kiên trì đó là nhất định phải có thời gian cho bản thân, ví dụ như thứ bảy hàng tuần, cổ nhất định phải về nơi cô ở, điều này dù cho Sài Tranh Vanh có tức giận hay phản đối thể nào cũng không có tác dụng. Tháng mười hai, Lam Anh đi tìm gặp bác sĩ vào một ngày thứ bảy, bác sĩ đẩy một mảnh giấy đến trước mặt cô, nói: “Lam Anh, người cháu muốn tìm bác đã tìm được rồi.” Lam Anh sửng sốt, cô cầm mảnh giấy, nhìn thấy số thứ tự và nghĩa trang nơi Thời Dao được chôn cất. Lam Anh gấp cẩn thận mẩu giấy cất vào trong túi. “Bác không quên, nhưng tìm một người đã mất thật không dễ dàng gì, phải tìm mấy nghĩa trang mới thấy...” Lam Anh lắc đầu: “Cháu thấy đã nhanh lắm rồi. Bởi vì nếu cháu tự đi tìm thì có lẽ còn mất nhiều thời gian hơn. Cảm ơn bác, vô cùng cảm ơn bác”



Bác sĩ cười nói: “Cảm ơn gì chứ? Cô nhóc này, cháu thật thà quá. Không phải cảm ơn.”



Hôm đó Lam Anh đi đến nghĩa trang, cô tìm được bia mộ của Thời Dao theo số thứ tự ghi trên mảnh giấy kia. Trên bia mộ là một cô gái xinh đẹp còn rất trẻ, nhìn ngày tháng năm sinh của cô gái đó, Lam Anh mới phát hiện ra cô gái đó lớn hơn mình hai tuổi.
Tử Sa lau nước mắt nói: “Cầu xin cổ... cô có thể nói với Phó Thanh Ly, bảo anh ta khi rời đi đưa tôi đi cùng được không? Tôi không bám lấy anh ta đâu, đảm bảo sẽ không bám theo anh ta đâu...”



Ánh mắt Lam Anh không hề có biến động gì, cô chỉ yên lặng nhìn Tử Sa, một lúc sau mới nói: “Vốn dĩ hắn định đưa cô đi, nhưng chính cô đã tự tay từ bỏ cơ hội đó, bây giờ có cầu xin cũng có tác dụng gì chứ? Huống hồ, tôi là gì chứ? Hẳn sẽ đồng ý với tôi sao? Con người đó tối thủ cả đời này không gặp hắn nữa chứ sẽ không vì cô hay bất cứ ai đi cầu xin hắn cả.”



Nói xong, Lam Anh quay người đi.



Tử Sa quỳ phía sau, lấy hết sức mình hét lên: “Chúng ta đều là phụ nữ với nhau! Tại sao cô lại không chịu giúp tôi chứ?!”



Lam Anh quay ngoắt lại, cô nói: “Chúng ta cùng là phụ nữ, tại sao cô lại đi giúp đỡ một kẻ súc sinh hại tôi trong lúc tôi yếu đuối nhất chứ? Tâm can tôi không cứng rắn đến thế, nếu có năng lực, tôi thà làm một kẻ bạch liên hoa, làm một thánh mẫu, chỉ cần tôi không thẹn với lòng, chỉ cần tôi không làm chuyện hãm hại người khác... nhưng, tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho các người! Cổ, Bán Bạch, Tang Cung và cả Phó Thanh Ly nữa, đối với tôi, các người đều là cá mè một lứa. Bây giờ tôi còn có thể đứng trước mặt cô là bởi vì tôi tự cứu lấy mình, là do Thời Chung giúp tôi, chứ không phải vì sự nhận từ của các người. Ở trong mắt tôi các người đều là hung thủ hại chết Thời Chung, tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho các người, vĩnh viễn không bao giờ!”



Cô hung dữ nhìn cô ta, mây mù trong mắt đã che đi một nửa tầm nhìn, có đè nén tiếng nấc nghẹn ngào, từ từ quay người rời đi. Lần này, mặc cho Tử Sa có kêu gào khóc lóc thế nào Lam Anh cũng không quay đầu lại nữa.