Công Tước

Chương 1406 : Bí mật của sài tranh vanh

Ngày đăng: 18:27 30/04/20


Vào buổi trưa ngày thứ ba, Lam Anh nhận được điện thoại của bác sĩ. T3rong điện thoại bác sĩ cho Lam Anh một địa chỉ, để cô có thời gian t2hì đi phỏng vấn thử, nếu phỏng vấn đậu, công ty sẽ dựa trên yêu cầu 5của cô để sắp xếp các đoàn khách du lịch.



Lam Anh thật sự rấ4t hào hứng, cô đột nhiên phát hiện thì ra bản thân cũng có khả năng 0kiếm tiền. Cảm giác vui vẻ này khiến cô không kiếm được muốn nhảy cẫng lên. Sau khi ghi lại địa chỉ, chiều hôm đó cô đi phỏng vấn. Bốn môn đại cương đã không cần lên lớp nhiều nữa, người ở lại trong trường chủ yếu là vì muốn thi cao học, đa phần mọi người trong lớp đều đã đi thực tập, Lam Anh ở lại trường hoàn toàn là vì Yến Đại Bảo. Gần đây Yến Đại Bảo không chịu yên phận khiến Lam Anh cảm thấy lo lắng. Nhìn thấy mọi người trong lớp càng ngày càng ít, Yến Đại Bảo cũng từng nói nhiều lần muốn làm kinh doanh. Sau đó, hai ngày nay Yến Đại Bảo lại không đến trường, Lam Anh gọi điện thoại hỏi, Yến Đại Bảo nói cô đang ở bên ngoài bày bán búp bê. Lam Anh thật sự không biết nên nói gì. Không yên tâm nên cô đi cùng hai lần, sau đó phát hiện Yến Đại Bảo không đi một mình, bên cạnh còn cậu cả của Tuyệt Địa luôn ở sát bên nền Lam Anh không đi cùng cô ấy nữa. Đến công ty du lịch quốc tế, quả nhiên giống như lời bác sĩ tâm lý nói, người ta sẽ kiểm tra tiếng Anh của cô trước. Sau khi nói chuyện xong thì phát hiện ngoại trừ một số âm thỉnh thoảng nói không chuẩn thì hoàn toàn không có vấn đề, nên lúc đó bọn họ quyết định giữ cô lại.



“Vì công việc của chúng ta liên quan đến một số chuyên môn, những đoàn khách mà chúng ta dẫn chủ yếu là du khách quốc tế đến Thanh Thành nên cần cô tìm hiểu một số địa điểm lớn ở Thanh Thành, phải ôn tập đọc sách trước, để tránh đến lúc đó có người hỏi thì cô lại không trả lời được. Tốt nhất là nên thi lấy bằng chứng nhận hướng dẫn viên du lịch, như vậy sẽ thực tế hơn.” Câu nói sau cùng của đối phương hoàn toàn là tùy tiện nói ra nhưng Lam Anh lại để trong lòng. Vì thế, cô vừa ôn tập tài liệu tư vấn tâm lý, vừa chuẩn bị thi chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch. Một ngày chủ nhật, cuối cùng Lam Anh cũng nhận được điện thoại của công ty du lịch, có một đoàn khách quốc tế cần tiếp nhận, cô được sắp xếp dẫn đoàn khách này. Đi cùng cô còn có một hướng dẫn viên với kinh nghiệm phong phú khác, nhưng vấn đề là tiếng Anh của đối phương không tốt nên cô sẽ là người phiên dịch. Bản thân Lam Anh cũng đã nghiên cứu qua các đặc trưng của những điểm tham quan ở Thanh Thành và tự luyện tập không biết bao nhiêu lần. Lần đầu dẫn đoàn đi, du khách trong đoàn toàn là người lớn tuổi, có rất nhiều việc để làm, một lát thì người này tìm cô, một lát thì người kia tìm cô. Tuy nhiều việc nhưng bọn họ đều rất tốt, các ông lão bà lão tóc vàng mắt xanh, nói chuyện rất khách sáo.



Sau khi kết thúc nhiệm vụ hướng dẫn du khách trong một ngày, cô nhận được khoản lương đầu tiên ở công ty du lịch, tiền thù lao năm trăm tệ.



Tiền không quá nhiều, nhưng đối với cô là không hề ít, cô biết bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót, nhận được tiền thì cô đã rất vui rồi. “Hôm nay cô biểu hiện rất tốt, không có du khách nào phàn nàn.” Lãnh đạo mỉm cười nói: “Chứng tỏ năng lực dẫn đoàn của cô rất tốt, là một hướng dẫn viên du lịch mới, tiêu chuẩn này rất hợp lệ. Tiền sẽ trả theo thời gian thực tập, đợi đến khi cô vào chính thức thì sẽ nhiều hơn một chút.”



Lam Anh: “Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.” “Ngày mai vẫn còn một ngày, nhớ đến đúng giờ.” “Vâng, tôi biết rồi.”



Cô cầm năm trăm tệ, tâm trạng kích động đến mức muốn bay lên. Cô không về chỗ ở mà mang theo tâm trạng phấn khích chạy đi tìm Sài Tranh Vanh chia sẻ tin tốt này. Cô đã tự kiếm được tiền, tuy chỉ có năm trăm tệ nhưng đó là tiền lương của một ngày, cô thật sự cảm thấy rất nhiều. Lam Anh dường như đã hiểu được tại sao Cung Ngũ lại thích tiền, thì ra cảm giác tự mình kiếm được tiền lại vui như vậy.



Khi cố chạy đến công tiểu khu thì bỗng có một chiếc xe từ phía trước chạy đến, dừng ngay cạnh cố. Cửa kính xe được hạ xuống, gương mặt của Tang Cung hiện ra.



Sắc mặt Lam Anh lập tức trở nên trắng bệch, Cô cảnh giác lùi về sau một bước, toàn thân phòng bị nhìn Tang Cung.



Tang Cung ngồi trong xe nhìn Lam Anh mỉm cười: “Này này này, biểu cảm gì thế kia? Tốt xấu gì cũng là người quen cũ gặp nhau, sao lại chẳng chào hỏi câu nào, có đúng không? Tôi chỉ đến mượn hắn một ít tiền thôi.”



Vừa nói, hắn vừa cầm một chồng tiền thật dày giơ lên, vỗ vỗ vào cửa sổ xe. Nụ cười trên gương mặt hắn khiến Lam Anh có cảm giác ghê tởm, cô lập tức thu lại cảm giác vui vẻ lúc nãy.


Sài Tranh Vanh cười lạnh: “Một nửa cổ phần? Mơ đi!”



Tang Cung lắc đầu, chặc lưỡi: “Vậy là anh từ chối đúng không người anh em. Tôi đã nói sẽ không lấy không một nửa cổ phần, tôi cũng sẽ tham gia vào công ty, là do anh không đồng ý, bảo tôi nên làm thế nào đây? Tôi không tin, mười triệu anh còn nỡ đưa cho tôi, vậy mỗi tháng ba mươi nghìn sao lại không nỡ? Hay là anh hi vọng tôi nói với cô bạn gái xinh đẹp của anh, thật ra anh chính là vị huấn luyện viên thân yêu của cô ta...”



Tang Cung còn chưa nói xong, Sài Tranh Vanh đột nhiên ra đòn tấn công, Tang Cung vội vàng tránh né: “Khốn kiếp! Anh vẫn đánh thật à?”



Vẻ mặt Sài Tranh Vanh u ám, ánh mắt hung ác lại lạnh lùng, giống như đang nhìn một người chết, từng đòn từng chiều đều muốn lấy mạng đối phương. Sau khi Tang Cung tránh né con dao cứa vào cổ mình thì cả người đầy mồ hôi lạnh mà hét lên: “Dừng! Phó Thanh Ly dừng để mất cả chì lẫn chài đấy? Nếu anh muốn vậy thì tôi cũng chơi cùng anh, nhưng anh đừng quên là anh còn có cô bạn gái nhỏ kia, anh đã tốn rất nhiều công sức, vất vả suốt một thời gian dài, không phải là vì đợi đến ngày hôm nay sao?!”.



Dao đang kể ở sát cổ họng, Tang Cung trừng mắt rất to, hắn vội vàng nói: “Anh đang định giết tôi sau đó để thằng đàn ông khác được lợi có đúng không? Anh không biết sao? Cô bạn gái đó của anh hiện đã được tự do, cô ta có thể lựa chọn kết hôn sinh con với bất kỳ người đàn ông nào bên ngoài, anh nói xem cô ta xinh đẹp như vậy, sẽ có bao nhiêu đàn ông xếp hàng theo đuổi cô ta?”



Sài Tranh Vanh sững sờ, Tang Cung lập tức trở mình thoát ra. Hắn sờ vào cổ, trên cổ có dính vết máu, hắn lùi về sau một bước: “Phổ Thanh Ly, nếu anh không muốn thương lượng, vậy sau này chúng ta tự dựa vào bản lĩnh của bản thân, hay là anh ra một điều kiện đi, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Tôi không thông minh như anh, có bản lĩnh kiếm được tiền, nhưng tôi cũng cần tiền, nên tôi nhất định không từ bỏ miếng thịt như anh. Nếu điều kiện anh đưa ra ổn thỏa, nói không chừng sau này chúng ta có thể sống bình yên vô sự.”



Sau khi Sài Tranh Vanh hít thật sâu một hơi, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh trở lại, sau đó hắn nói: “Hai mươi phần trăm cổ phần, mỗi tuần anh phải đến công ty ba lần, chỉ cần chấn chỉnh một số nhân viên không nghiêm túc và những người cùng ngành hay gây sự, không được có tiếp xúc cơ thể với bất cử nhân viên nữ nào trong công ty. Anh không có quyền quản lý hay khống chế công ty mà chỉ nhận được tiền lãi của mỗi quý. Bản thỏa thuận ngày mai tôi sẽ cho người mang đến, từ giờ trở về sau, anh không được phép đến gần chỗ tối ở dù chỉ một bước. Tang Cung, đây là giới hạn cuối cùng của tôi, anh đừng ép tôi ra tay với anh.”



Tang Cung sờ vào vết thương trên khóe miệng, nói: “Vậy vết thương của tôi.”



Sài Tranh Vanh đột nhiên phóng dao về phía hắn, dao lướt qua mặt Tang Cung, cắm thật sâu vào tường nhà hắn.



Tang Cung không nói thêm câu nào, hắn mỉm cười, giơ tay lên: “Được rồi, giao kèo xong, tôi cũng không cần anh đưa tiền viện phí, anh có thể đi rồi.”



Sài Tranh Vanh xoay người bỏ đi. Phi Hồng vẫn đang chậm rãi hút thuốc, Tang Cung ngồi xuống: “Phó Thanh Ly, tên khốn kiếp đó, ra tay mạnh thật.” Phi Hồng chậm rãi nhấc chân lên sofa, nói: “Em khuyên anh đừng chọc giận Phó Thanh Ly, những chuyện khác em không dám chắc, nhưng chuyện giết người hắn có thể làm được đấy. Anh đừng quên hắn có một người ba là tội phạm giết người, thỏ con khi nổi điên sẽ cắn cả người, huống hồ hắn yêu Lam Anh nhiều năm như vậy, còn anh thì vẫn luôn xen vào chuyện này.” Tay Tang Cung sờ dọc theo chân cô ta, Phi Hồng cắn môi dưới rít lên một tiếng, dịu dàng ngã lên người hẳn, Tang Cung mỉm cười: “Tôi nhìn ra chuyện hắn yêu tiểu mỹ nhân kia nhiều năm nên mới lấy được tiền, bằng không em cho rằng hắn sẽ chịu đưa tiền cho tôi sao?” Phi Hồng nằm lên người hắn, nhắm mắt, uốn éo cơ thể theo động tác của hắn, cho đến khi phát ra hơi thở mãn nguyện.