Công Tước
Chương 142 : Quà và phúc lợi 5
Ngày đăng: 18:12 30/04/20
Công tước đại nhân dẫn cô ra sau vườn, đi xuyên qua vườn hoa đến một căn phòng hình chữ nhật, có người mở cửa ra, anh dẫn cô vào trong: “Ở đây.”
Cung Ngũ bất giác bước về trước hai bước, dù cô không biết thì cũng nhìn ra đây là chỗ luyện bắn súng, không chỉ trên tường treo mà cả dưới đất cũng có rất nhiều súng. Cung Ngũ ngồi xổm xuống, nhìn vào những thứ trên mặt đất, sau đó giơ tay sờ thử.
Công tước đại nhân quay đầu lại, “Qua đây.”
Cung Ngũ vội vàng đứng dậy: “Anh Phí, anh thích súng vậy sao? Chỗ nào cũng có súng.”
“Tôi là nhà thiết kế súng ống mà.”
Mắt Cung Ngũ lại trừng to hơn, đột nhiên cảm thấy hình tượng của Công tước đại nhân càng xa vời hơn. Trước kia cô từng nghe qua nhà thiết kế thời trang, thiết kế nội thất, nhưng đây là lần đầu nghe đến thiết kế súng.
Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Tôi cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình mà.”
Câu nói này khiến Công tước đại nhân có phần giống người thường. Cung Ngũ hỏi tiếp: “Ừ, vậy anh có rất nhiều tiền phải không?”
“Cũng tạm.” Anh ta vẫy tay với cô: “Em đến đây.”
“Anh Phí, đây không phải là điện thoại sao? Đến chỗ này để làm gì?”
Công tước đại nhân đợi cô đến gần thì đưa điện thoại cho cô: “Em nhìn xem chỗ nào không giống.”
Cung Ngũ cầm lấy, lật qua lật lại xem, sau đó lắc đầu, “Đây là điện thoại mà, có gì không giống.”
Công tước đại nhân lấy điện thoại lại từ trên tay cô, Cung Ngũ không biết anh làm thế nào mà từ chiếc điện thoại hình chữ nhật ban đầu bỗng biến thành hình dáng khác chỉ trong chớp mắt, trên lòng bàn tay của Công tước đại nhân lại là một khẩu súng nhỏ.
Cung Ngũ lại lần nữa “woa” một tiếng, vừa định giơ tay lên sờ, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó liền lập tức tránh ra, lời lẽ nghiêm nghị: “Đây là phạm pháp đấy!”
Công tước đại nhân mỉm cười, anh cầm cây súng nhỏ trong tay, lại đưa đến trước mặt Cung Ngũ, cây súng từng chút từng chút biến lại thành chiếc điện thoại, anh nói: “Nhìn này, nó chỉ là một cái điện thoại thôi, chỉ có điều nó biết biến hình.”
“Lúc nãy không phải là súng sao? Lúc tôi về nước, cảnh sát an ninh có điều tra ra không?”
Cung Ngũ cẩn thận hỏi: “Anh Phí, điện thoại này giá bao nhiêu thế?”
“Vô giá. Em bán với giá nào cũng lỗ, trên đời này chỉ có mỗi một chiếc này thôi.”
Cung Ngũ: “...”
“Đại Bảo nói em không thích điện thoại có quá nhiều tính năng nên chiếc điện thoại này được thiết kế phù hợp với yêu cầu đấy, nên dù em bán đi thì cũng không được giá.”
Cung Ngũ: “...”
“Cung Ngũ, em không thích sao?”
Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không có, tôi thích lắm! Thật sự rất cảm ơn anh Phí.”
Cô chỉ vào đống súng trên mặt đất, hỏi: “Anh Phí, mấy cái này cũng có thể bắn sao?”
“Có thể, nhưng mà mấy cái này không hợp với em, lực sát thương của nó rất lớn.”
Khi trở về phòng, Cung Ngũ cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, trong mơ Công tước đại nhân vừa dịu dàng vừa thân thiện, còn dạy cô bắn súng rồi nắm lấy tay cô. Bây giờ cô không biết có nên đi tắm hay không, tối nay liệu cô có nằm mơ thấy chuyện xấu xa gì đó không?
Cô ngửi người mình, cảm thấy bản thân thơm ngào ngạt, tối nay không tắm chắc cũng chẳng có vấn đề gì.
Sáng ngày hôm sau, Yến Đại Bảo dậy rất sớm chạy qua tới cô. Vừa bước lại gần, Yến Đại Bảo đã chán ghét lùi ra sau hai bước, lớn tiếng gào thét: “Tiểu Ngũ, có phải cậu lười biếng, tối qua không tắm đúng không?”
Cung Ngũ cọ tay vào mặt mình: “Tớ đang gìn giữ ký ức tốt đẹp cậu có hiểu không? Tớ quyết định ba ngày không tắm!”
Cung Ngũ vừa nói xong thì thấy Công tước đại nhân đang đứng ngoài cửa, khuôn mặt đầy kinh ngạc nhìn cô.
Cung Ngũ: “...”