Công Tước
Chương 1426 : Kẻ điên (1)
Ngày đăng: 18:27 30/04/20
Ngay sau đó cô đã bình tĩnh lại, ng3ẩng đầu lên nhìn về phía người cuố2i cùng ở trong góc kia.
Cô5 đi đến, người kia cúi đầu, đội mũ4, khoanh tay trước ngực hình như đ0ang nhắm mắt dưỡng thần. Cô hít sâu một hơi: “Sài Tranh Vanh, phiền anh viết số điện thoại di động vào đây.” Người kia ngồi im không nhúc nhích, Lam Anh quay đầu đi một chút, sau đó cố đẩy khẽ bả vai người kia. Mũ che kín mặt anh ta, cũng không biết là ngủ thật hay là giả vờ ngủ. Sau khi cô đẩy hai lần, cuối cùng người kia cũng nhúc nhích, lấy cái mũ che mặt xuống. Nhìn thấy mặt anh ta. Lam Anh ngẩn ra, trong nháy mắt toàn thân xuất hiện cảm giác tê dại ngắn ngủi, cô đứng im không nhúc nhích. Phó Thanh Ly hình như nhìn ra phản ứng của cô, hắn cười, giơ tay ra với cô: “Tôi viết số điện thoại của tôi cho hướng dẫn viên du lịch.” Hẳn lấy giấy bút từ trong tay cô, viết số điện thoại lên phía trên, sau đó trả lại cho cô: “Được rồi.” Giấy bút giơ ra giữa không trung, cô không giơ tay nhận. Tài xế đứng ở cửa gọi cô: “Lam Anh, chuẩn bị lên đường.” Lam Anh chợt hoàn hồn lại, cô nhanh chóng nhận lấy giấy bút trong tay đối phương, không nhìn hắn lấy một cái, quay người rời đi. Phó Thanh Ly lại che mặt, nhắm mắt lại.
Tài xế và Lam Anh trao đổi ở dưới xe. Mỗi lần xuất hành, tài xế và hướng dẫn viên du lịch đều phải có hiểu ngầm, hợp tác tốt, trên đường mới sẽ không bởi vì địa điểm, thời gian và hành trình mà bị trở ngại. Người tài xế này đã hợp tác với Lam Anh nhiều lần, hai người trao đổi cũng thuận lợi, một câu nói một ánh mắt đã biết nói gì. Rất nhiều lúc sẽ có những du khách khác ở bên cạnh, nhiều câu không thể nói. Địa điểm bọn họ ăn cơm và nghỉ ngơi đều là chỗ quen biết, nhiều lần dẫn đoàn qua đó sẽ có lợi ích và trích phần trăm. Lam Anh không thích cách thức như vậy, nhưng hình như chuyện này đã thành quy định ngâm trong giới hướng dẫn viên du lịch rồi.
Hai người ở phía dưới nói chuyện, tài xế nói lần này anh ta ở bên ngoài tìm được một nhà hàng trích phần trăm cao hơn nhiều, có thể ăn trưa ở nhà hàng đó, Lam Anh khó xử: “Trên hành trình viết tên của nhà hàng kia rồi, nếu như thay đổi, người ta sẽ nói...”
Tài xế kéo Lam Anh đến bên cạnh, ốm vai cô, hạ thấp giọng: “Cô ngốc à? Thiếu gì lý do để qua loa lấy lệ? Cứ nói nhà hàng kia đủ khách rồi, phải đợi, bọn họ đi chơi đều mệt mỏi cả, ăn không phải là chủ yếu, có ăn là được, nhất định là coi chơi là chính...”
Xe lái đến đường lớn, Lam Anh đứng lên, cô cầm micro, một tay bám vào tay vịn duy trì thăng bằng, bắt đầu nói chuyện: “Xin chào các vị du khách, tôi là Lam Anh, hướng dẫn viên du lịch hành trình lần này của mọi người. Hành trình tiếp theo sẽ do tôi đưa mọi người đi, mọi người có chuyện gì có thể nói với tôi. Hôm nay chúng ta sẽ đi tham quan núi Nhĩ Mạch của thành phố Kiêu Dương, toàn bộ hành trình từ Thanh Thành đến núi Nhĩ Mạch cần một tiếng bốn mươi phút, mọi người có thể tranh thủ khoảng thời gian này nghỉ ngơi ở trên xe, sau đó hăng hái leo núi. Sau đây tôi sẽ giới thiệu đơn giản cho mọi người về núi Nhĩ Mạch.”
Du khách bên dưới tụm năm tụm ba nghe, còn có người đang xì xào bàn tán, Lam Anh cũng không để ý, dựa theo tiết tấu của mình nói hết nội dung. Nói xong Lam Anh lại hỏi một câu như thường ngày: “Mọi người còn có vấn đề gì thì bây giờ có thể nói ra.”
Bình thường là không có ai có vấn đề, dù sao hành trình vừa mới bắt đầu, muốn hỏi cũng không có vấn đề gì mà hỏi, sau đó phía sau có một giọng nói vang lên: “Hướng dẫn viên du lịch!” Phó Thanh Ly: “Tôi yêu cầu giới thiệu cho một mình tôi một lần nữa, vừa rồi hai cô ở bên cạnh ầm ĩ quá, tôi không nghe được câu nào cả.” Người trên xe phát ra một tràng cười, hai cô gái ngượng ngùng, lại thẹn quá hóa giận, đồng loạt lườm Phó Thanh Ly một cái. Lam Anh mím môi, cô nói: “Không nghe rõ cũng không sao, đến núi Nhĩ Mạch rồi tôi sẽ giới thiệu cặn kẽ với mọi người, đến lúc đó anh có thể nghiêm túc nghe. Hành trình đã phát cho mọi người rồi, mọi người có thể xem hành trình mấy ngày này của chúng ta. Ngoài ra tôi xin nói trước, liên quan tới ăn uống, chúng tôi sẽ cố hết sức cải thiện cho mọi người, nhưng xét theo giá cả ở khu tham quan, mọi người cân nhắc một chút, chắc chắn không bằng mọi người ăn uống ở bên ngoài. Còn có một chuyện nữa là khu tham quan nhiều người, nếu như chúng tôi phát hiện đưa mọi người đi ăn cơm cần xếp hàng hoặc là đợi, chúng tôi sẽ tạm thời chọn những chỗ khác có giá cả tương tự, chuyện này cũng phải nói trước với mọi người.” Phó Thanh Ly ở phía sau cười một tiếng, Lam Anh nhanh chóng ngồi xuống, cố gắng bình ổn lại tâm trạng.
Tài xế đưa mắt ra hiệu với cô, bảo cổ bình tĩnh lại. Bây giờ bọn họ bị khống chế, Phó Thanh Ly nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cho nên bây giờ không thể đối đầu với hắn, nếu không bọn họ sẽ mất việc.