Công Tước
Chương 144 : Tiểu ngũ và anh tiểu bảo 2
Ngày đăng: 18:12 30/04/20
Ăn sáng xong, Yến Đại Bảo trang bị đầy đủ ra khỏi phòng khách, Cung Ngũ hỏi: “Yến Đại Bảo, cậu định làm gì thế này?”
“Chúng ta sắp đi biển, phải chuẩn bị đầy đủ công tác chống nắng, nếu không sẽ bị phơi đen sì mất. Tiểu Ngũ, cậu để thế này không được đâu! Đúng rồi, phải mang cả đồ bơi đi nữa.”
Cung Ngũ vội vàng chạy về phòng, cầm hết những thứ cần đeo cần mặc mang đi.
Trên đường đi, Yến Đại Bảo và Cung Ngũ ríu rít ngồi phía sau nói chuyện. Yến Đại Bảo cứ băn khoăn mãi về tòa thành nào đó, Cung Ngũ chưa được nhìn thấy bao giờ cho nên không hề có khái niệm gì, chỉ nghe mình Yến Đại Bảo luyên thuyên không ngớt.
Cung Ngũ nhìn phong cảnh bên ngoài, vừa nhìn vừa cảm thán: “Ở đây bầu trời trong xanh quá! Đến đâu cũng thấy màu xanh, không khí cũng trong lành, được sống ở đây thật là tốt quá!”
“Tớ cũng thích ở đây, trước đây mỗi khi nghỉ hè hoặc nghỉ đông, anh tớ không về Thanh Thành, mami hoặc ba sẽ đưa tớ đến đây nghỉ dưỡng.”
“Yến Đại Bảo, cậu thật là hạnh phúc.”
“Chẳng lẽ cậu không hạnh phúc à?”
“Sao so sánh được chứ?” Cung Ngũ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, từ nhỏ đến lớn, người yêu thương cô nhất là Nhạc Mỹ Giảo, ngoài ra không còn một ai nữa. Khi cô còn nhỏ đã từng hỏi mẹ, người khác có ông bà nội ông bà ngoại, tại sao cô lại không có, lúc đó câu trả lời của mẹ là họ chết hết rồi.
Sau đó Cung Ngũ không hỏi lại nữa. Người ta có nhiều người yêu thương đến thế, còn cô chỉ có mình mẹ cô, cho nên tình cảm của Cung Ngũ đối với Nhạc Mỹ Giảo là sự dựa dẫm và sự gửi gắm tâm lý mà rất nhiều người chưa từng được trải nghiệm.
Nghĩ đến Nhạc Mỹ Giảo, Cung Ngũ không nhịn được thốt thành lời: “Không biết mẹ tớ sao rồi nữa? Không gọi cho tớ lấy một cuộc điện thoại.”
Yến Đại Bảo vỗ vai cô, “Cậu yên tâm đi, nơi khác thì không dám nói, nhưng khách sạn của anh tớ thì chắc chắn là sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu.”
Đây không phải là lần đầu tiên Yến Đại Bảo nói như vậy, Cung Ngũ cảm thấy Yến Đại Bảo hoàn toàn tin tưởng Công tước đại nhân một trăm phần trăm.
Yến Đại Bảo và Cung Ngũ chạy ra đại sảnh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Công tước đại nhân không ở đại sảnh, có người dẫn họ đi đến phòng của mình, hỏi Triển Tiểu Liên mới biết Công tước đại nhân vừa trở về lâu đài đã bị quản gia trong lâu đài lôi đi làm việc rồi.
Cung Ngũ không ngừng cảm thán: “Tớ còn tưởng anh Phí rất rảnh rỗi cơ, thì ra là bận như vậy.”
Yến Đại Bảo đính chính: “Không đúng, là anh Tiểu Bảo mới đúng.”
“À ừ.” Cung Ngũ sửa lại, “Anh Tiểu Bảo không rảnh rỗi như tớ tưởng, hóa ra anh ấy cũng bận rộn như vậy.”
Triển Tiểu Liên cười nói: “Tiểu Bảo cũng phải nuôi dưỡng gia đình, trong lâu đài, ở dinh thự Công tước, còn cả công xưởng phân bố ở các nơi và nhân viên của doanh nghiệp đều cần nó nuôi sống, địa vị càng cao thì áp lực càng lớn.”
“Đúng là không dễ dàng gì mà.”
Triển Tiểu Liên cười nói: “Ai bảo nó là đàn ông chứ? Đàn ông thì phải làm việc nhiều hơn thôi. Đi nào, chúng ta đi ra bãi cát chơi.”
Cung Ngũ lén hỏi Yến Đại Bảo, “Có phải là mẹ ruột không vậy?”
Yến Đại Bảo gật đầu, “Đúng rồi, là mẹ ruột đấy.”
Cung Ngũ tỏ vẻ rất đồng cảm với Công tước đại nhân.