Công Tước

Chương 1441 : Thân thế (3)

Ngày đăng: 18:27 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn cứ đi theo cô liên tục thế này, ban đầu hắn muốn tìm hiểu về thời gian đi lại của cô, còn bây giờ rất có khả năng là đan3g muốn tìm cơ hội ra tay.

Lam Anh lại đi về phía có đông người qua lại. Hắn muốn tìm cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không 2cho hắn cơ hội. Cô từng tính toán thời gian nhẫn nại của Tang Cung, bao gồm thời gian hắn đi theo trước kia và cả thời gian5 chờ đợi, cô muốn xem xem sau khi Tang Cung không tìm được cơ hội thì hắn sẽ nghĩ ra được cách gì.

Trong thành phố 4náo nhiệt đông người qua lại, cô bước đi trên đường. Khi đi qua trung tâm thương mại cao cấp to nhất trong thành phố náo nh0iệt, cô nhìn vào bên trong, vô tình nhìn thấy Cung Ngôn Đình đi xuống từ thang máy tham quan, sau lưng là một cô gái đang vội vã đuổi theo, kéo lấy tay anh, nước mắt đầm đìa nói gì đó. Cung Ngôn Đình lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn cô gái kia, nói xong thì đẩy cánh tay cô gái ra rồi bỏ đi. Lam Anh vội vàng chạy đi, cảm thấy mình vừa nhìn thấy một số chuyện tương đối cá nhân của anh Tư Tiểu Ngũ.

Cung Ngôn tình đẩy cánh cửa trung tâm thương mại ra, bước thật nhanh rời khỏi. Một phút trước, anh đã trở về trạng thái độc thân. Đối phương vẫn còn là một cô gái sống trong tình yêu thương của ba mẹ. Anh không để tâm chuyện con gái làm nũng giở thói bướng bỉnh, nhưng cứ nổi giận và bướng bỉnh không phân biệt trường hợp thì anh không thích. Vì sự bướng bỉnh và tùy tiện của cô bạn gái, Cung Ngôn Đình đã nghiêm túc nói chuyện với cô ấy vài lần, nhưng cuối cùng anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ là một vòng tuần hoàn chết, thay vì cứ cãi nhau liên tục vì một vấn đề, chi bằng cử kết thúc tại đây.

Cung Cửu Dương từng hỏi anh mấy lần về chuyện có muốn kết hôn hay không, anh thật sự chưa nghĩ đến chuyện này. Chuyện có bạn gái và kết hôn đối với anh mà nói là không thể tồn tại cùng một lúc. Bản thân Cung Cửu Dương là một người độc thân, dựa vào cái gì mà quản chuyện kết hôn của anh?

Cuối cùng bây giờ anh cũng đã giải thoát, còn về chuyện sau này thì sau này hẵng nói. Anh đến bãi đậu xe, lái xe ra ngoài. Trong dòng xe đông đúc, bỗng nhiên anh nhìn thấy bên cạnh cửa sổ xe có một bóng dáng quen thuộc đang bước đi chậm rãi. Anh hạ kính xe xuống, hét một câu với bóng người ngoài cửa sổ: “Lam Anh!”

Lam Anh xoay đầu lại thì nhìn thấy xe của Cung Ngôn Đình trong dòng xe, nhớ lại khung cảnh lúc nãy cô nhìn thấy, cô mỉm cười với anh: “Anh Cung, chào anh.”

Cung Ngôn Đình: “Chào em, em đi một mình sao?”

Lam Anh: “Vâng, em đi một mình. Hôm nay em đến thăm Tiểu Ngũ, đang chuẩn bị về nhà, còn anh? Bị tắc đường à?”

Lam Anh ngạc nhiên nhìn anh: “Em làm gì có?!”

“Lúc em không cười trông rất giống một bà cụ non.”

Lam Anh không phản bác, xe ở phía trước đã chuyển động do có sự chỉ huy của cảnh sát, Cung Ngôn Đình nói: “Tạm biệt.” Sau đó làn xe chậm rãi tiến về phía trước. Lam Anh giơ tay sờ mặt mình, cô trông rất giống một bà cụ non sao? Buổi tối trở về, Lam Anh lục tung trong thùng đồ, tìm một miếng mặt nạ ra đắp lên mặt.

Cung Ngôn Đình: “Anh ra ngoài gặp một người bạn có việc, em cẩn thận một chút, tạm biệt.”

Lam Anh mím môi mỉm cười: “Tạm biệt anh Cung.”

Lam Anh đã đi được hai bước, Cung Ngôn Đình đột nhiên lại nói: “Lam Anh!”

“Vâng?”

Cung Ngôn tình mỉm cười nói: “Em cười lên trông rất đẹp, đừng có giữ tâm trạng nặng nề như một bà cụ non như vậy.”

“Lúc em không cười trông rất giống một bà cụ non.”

Lam Anh không phản bác, xe ở phía trước đã chuyển động do có sự chỉ huy của cảnh sát, Cung Ngôn Đình nói: “Tạm biệt.” Sau đó làn xe chậm rãi tiến về phía trước. Lam Anh giơ tay sờ mặt mình, cô trông rất giống một bà cụ non sao? Buổi tối trở về, Lam Anh lục tung trong thùng đồ, tìm một miếng mặt nạ ra đắp lên mặt.