Công Tước

Chương 1458 : SỰ UY HIẾP TỪ Phó Thanh Ly (1)

Ngày đăng: 18:28 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Thanh Ly cong cong khóe môi, mặt vẫn mang nụ cười lạnh lùng: “Còn có thể nói gì? Xem như hắn mạng lớn!” Tang Cung chặ3c lưỡi: “Tính toán vẫn còn sai lệch một chút, suýt chút nữa là đạt được mục đích rồi

Tang Cung cảm thấy Phó Thanh Ly như sắp phát điên, ngày nào cũng đi theo, coi dưới lầu nhà người ta như nhà mình mà đứng đó, chỉ vì muốn xem xem đèn đang sáng hay đèn đã tắt, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phát điên.

Hôm nay tặng cho một cô nhi viện nào đó, ngày mai tặng cho một viện dưỡng lão nào đó, còn không thì cũng quyền tặng cho những tổ chức yêu động vật nhỏ.

Nói tới thì cũng lạ, hắn càng quyên góp, việc làm ăn càng thuận lợi

Về điểm này Tang Cung lại cảm thấy khâm phục Phó Thanh Ly

Đầu óc kinh doanh của Phó Thanh Ly rất linh hoạt, nói thay đổi là thay đổi, nói làm là làm, nói quyên góp là quyên góp, nói sửa là sửa

Vì vậy, từ một văn phòng bảo vệ nhỏ xíu, hắn đã xây dựng nó trở thành một công ty bảo vệ hàng đầu với quy mô rất lớn

Cứ như vậy, Tang Cung càng không có ý định rời khỏi đây, hắn ở chỗ Phó Thanh Ly không cần làm gì cả nhưng vẫn nhận được khoản tiền lời rất lớn

Đến chỗ khác không chỉ không nhận được tiền, mà còn bị người ta la mắng chửi rủa, ngày tháng đó vốn không phải là cuộc sống của một con người

Với tính cách của Tang Cung, làm sao hắn để mình bị người khác giáo huấn.

Đương nhiên, Tang Cung có một tính xấu không sửa được, đó là hắn thích cờ bạc

Phó Thanh Ly từng khuyên răn nhưng Tang Cung hoàn toàn không nghe lọt tai

Hơn nữa, bây giờ Phi Hồng không còn ở bên cạnh hắn, càng không có ai quản hăn, những lúc một mình buồn chán, hắn lại đi đánh bạc.

Tiền mà Phó Thanh Ly cho hắn không hề ít, nhưng lại bị hắn nhanh chóng bị tiêu sạch sẽ.

Hiện giờ Phó Thanh Ly cũng lười quản Tang Cung

Tang Cung thích chơi cái gì thì chơi cái nấy, đừng để ảnh hưởng đến hắn là được.

Khi mới chia tay, Phó Thanh Ly gần như rơi vào trạng thái sống dở chết dở, còn bây giờ hắn hoàn toàn như người không có trái tim

Trong khoảng thời gian hai năm, người phụ nữ hắn luôn mong nhớ trong lòng cuối cùng cũng đã vượt qua được, xoay người một cái thì ngã vào lòng của người đàn ông khác, sao hắn có thể chấp nhận được chuyện này? Phó Thanh Ly cảm thấy bản thân đã điên rồi

Hẳn nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ của hắn nằm trong lòng người đàn ông khác, mỗi chuyện mà bọn họ từng làm cô đều làm lại một lần với người đàn ông đó

Hắn không dám nghĩ, cũng không dám tin cô sẽ thật sự quên đi sự ngọt ngào mà hai người họ từng có

Hắn đi theo bọn họ hết lần này đến lần khác, muốn xem xem người đàn ông mà có lựa chọn là người như thế nào.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cung Ngôn Đình, Phó Thanh Ly đã có ý thù địch với anh

Bên cạnh Lam Anh cũng sẽ có người đàn ông khác, nhưng những người đó không hề thu hút được sự chú ý của Phó Thanh Ly, chỉ có Cung Ngôn Đình là khác biệt.

“Anh thế này cũng không phải là cách.” Tang Cung liếc nhìn hắn.” Một là cướp lại, hai là làm một cách triệt để, lấy mạng hắn.” Hắn hỏi dò: “Hay là tôi giúp anh cướp lại?”

Phó Thanh Ly hít thật sâu một hơi, nhắm mắt lại, nói: “Về công ty.” Buổi trưa, lúc Lam Anh chuẩn bị ăn trưa trong căng tin thì nhận được tin nhắn của Cung Ngôn Đình

Không hiểu sao, mỗi lần nhận được tin nhắn của anh, cô đều không nhịn được mà mỉm cười hạnh phúc.

Lam Anh cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trong đời người chính là khi tìm được người ở bên cạnh mình, có thể cảm nhận được niềm vui và sự bình yên từ tận đáy lòng

Đó cũng chính là cảm giác mà Cung Ngôn Đình mang lại cho cô.

Lúc còn ở trong tổ chức, cô đã từng vô số lần mơ tưởng về cuộc sống bình thường nhất ở thế giới bên ngoài, bây giờ cô cảm thấy ước nguyện đó đã ở trước mắt

Cô cúi đầu, soạn tin gửi đi rồi tiếp tục nghiêm túc ăn cơm.

Bỗng nhiên, có một người đứng trước bàn chỗ cô ngồi, sau đó không hề khách sáo mà ngồi xuống trước mặt cô

Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn, niềm vui trên gương mặt lập tức biến mất

Cô trừng mắt nhìn Phó Thanh Ly, sắc mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác

Phó Thanh Ly cười: “Sao thế? Không muốn nói chuyện với anh à?” Rồi hắn lại gật đầu, “Cũng đúng, người như anh, không xứng để nói chuyện với em

Nhìn thấy em tìm được một người bạn trai mới, trông có vẻ có học thức hơn anh nên anh đến đây học bổ túc.”

Lam Anh: “Anh cố ý à.”

Phó Thanh Ly mỉm cười: “Chuyện này nói thế nào nhỉ? Cái gì gọi là cố ý, nếu nói cố ý, đó là cố ý giết người, tội danh này anh không dám nhận.”

Lam Anh siết chặt đũa trên tay, cô nhìn chằm chằm Phó Thanh Ly: “Anh muốn giết anh ấy?” Phó Thanh Ly: “Oan quá

Nói thì phải có bằng chứng chứ.” Lam Anh hít thật sâu một hơi: “Anh vốn định giết người, hoặc có thể nói người anh muốn làm cho bị thương là Ngôn Đinh, nhưng lại lỡ làm bị thương cả người vô tội

Phó Thanh Ly, trên đời này còn chuyện gì anh không làm ra được?”

Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Phó Thanh Ly dần dần tắt lịm, hắn nói: “Anh muốn giết em, như vậy sẽ kết thúc mọi chuyện

Nhưng anh không làm được.”

Lam Anh nhìn hắn chằm chằm: “Anh muốn làm gì? Anh muốn làm cái gì?”

Phó Thanh Ly: “Anh muốn em với hắn chia tay, anh muốn có em.”

Lam Anh cười nhạo: “Anh cảm thấy chúng ta còn quay lại được sao? Phó Thanh Ly anh tỉnh lại đi, chúng ta đã sớm không thể quay lại được nữa...”

“Anh không quan tâm.” Hắn nói: “Anh không để tâm chuyện em và hắn từng có tiếp xúc da thịt, cũng không để tâm chuyện em và hắn có tình cảm rất tốt, chỉ cần em quay trở lại, những lỗi lầm anh từng phạm phải anh sẽ sửa đổi hết, chỉ cần em quay trở lại

Anh có thể dùng tính mạng mình để thể, anh sẽ sửa đổi, sửa thành kiểu người mà em thích, chỉ cần em quay trở lại...”

Lam Anh lắc đầu: “Tôi không tin anh nữa đâu...” Cô bề mâm thức ăn lên định bỏ đi, Phó Thanh Ly giơ tay kéo cô trở lại, nói: “Lam Anh! Em biết anh sẽ không từ bỏ.” Hắn ngước mắt nhìn cô: “Anh sẽ không từ bỏ

Lần đầu tiên hắn không chết, không có nghĩa là sau này sổ hắn vẫn may mắn

Lam Anh em biết rõ thủ đoạn của anh, để đạt được mục đích của mình, anh có thể trả giá bằng tất cả mọi thứ! Em yêu hắn sao? Em yêu hắn thì sẽ lo lắng cho sự an toàn của hắn, có đúng không? Em không chia tay, anh sẽ hết lần này đến lần khác nghĩ cách giết hắn, lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba..

Hắn có bao nhiêu cái mạng chứ? Anh có thể chặt đứt từng cái một...”

Lam Anh mắt trừng thật to: “Anh là một kẻ điên!”

“Đúng, anh là một kẻ điên!” Hắn nói: “Lúc em từ bỏ anh thì anh đã điên rồi

Anh có thể chịu được chuyện em rời khỏi anh, có thể chịu được chuyện em không yêu anh, nhưng anh không thể chấp nhận chuyện em yêu người đàn ông khác, tuyệt đối không thể! Anh là một kẻ điên, em nên sớm biết điều đó

Dù sao ba anh cũng là một tên tội phạm giết người, anh cũng sẽ là kẻ giết người, Lam Anh, em có thể bảo vệ người đàn ông đó bao nhiêu lần?”

Lam Anh giơ tay tát hắn một cái, một tiếng chát giòn giã vang lên, khiến mọi người xung quanh đều nhìn qua

Mâm thức ăn trên tay Lam Anh rơi hết xuống đất phát ra một âm thanh cực lớn, cô nói to: “Anh là một kẻ điên!” “Rời khỏi hẳn đi

Dù em không trở về bên anh thì anh cũng không cho phép bất kỳ người đàn ông nào đến gần em

Chỉ cần em rời khỏi hắn, anh hứa với em, sẽ không ra tay với hắn nữa, bằng không, anh tuyệt đối không buông tay! Tuyệt đối không?” Trái tim Lam Anh đang run rẩy, cô lắc đầu: “Phó Thanh Ly!” Hắn ngẩng đầu, trừng to vành mắt đỏ hoe, “Lam Anh, rời khỏi hắn đi! Đừng để bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận em! Bất kỳ người đàn ông nào cũng không được!” Lam Anh cắn chặt răng, giống như một người thợ săn hung ác nhìn thấy con mồi đang vùng vẫy mà buồn chán thất vọng nhưng lại không biết làm sao, cô chỉ đứng yên tại chỗ lắc đầu, nói: “Anh thật sự hết thuốc chữa rồi!” Phó Thanh Ly: “Không! Anh có thể cứu được, chỉ cần em trở về, anh sẽ được cứu

Em chính là thuốc của anh, không có em, anh sẽ phát điên

Anh là một kẻ ngu si đần độn, anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh, chỉ muốn có em..

Dù em không trở về, anh cũng không cho phép em ở bên cạnh người đàn ông khác, anh sẽ điên, anh sẽ thật sự điên...” Lam Anh không quan tâm những lời hắn nói mà nhặt hết đồ đạc dưới đất trả về chỗ thu dọn, rồi rời khỏi đó

“Lam Anh!” Hắn nhìn theo bóng dáng cô mà hét to một tiếng: “Anh sẽ không từ bỏ, tuyệt đối không?”

Khi đi ra bên ngoài, cơ thể cô đang run rẩy, tay chân cũng có liệt, nước mắt lăn dài trên má

Cô dường như cảm thấy tình cảm bốn năm từng có với Sài Tranh Vanh cứ như một giấc mơ không thật, rõ ràng rất tươi đẹp, nhưng bây giờ lại trở nên tan nát thảm hại chỉ vì Phó Thanh Ly.

Trong lòng cô hoảng sợ, xúc động, cô muốn đánh cược rằng Phó Thanh Ly chỉ đang hù dọa cô, nhưng lại sợ hắn sẽ thật sự làm ra chuyện gây hại cho Cung Ngôn Đình

Cô sợ sự ích kỷ của mình sẽ hại đến Cung Ngôn Đình, lại hận bản thân nghe theo lời của Phó Thanh Ly.

Cô lau đi nước mắt trên mặt, nhất thời không biết nên làm gì

Cô không cam tâm, nhưng lại sợ sự uy hiếp của Phó Thanh Ly, cô thật sự tin rằng Phó Thanh Ly có thể làm ra những chuyện đó.

Dù sao Cung Ngôn Đình cũng đã gặp nguy hiểm một lần, ai biết được lần sau sẽ xảy ra chuyện thế nào? Ai bảo đảm được lần sau Cung Ngôn Đình vẫn có thể an toàn thoát nạn?

Cô ôm đầu, liên tục hỏi bản thân, tại sao lại là cô? Tại sao cứ phải là cô?

Cô chỉ muốn sống như một người bình thường, tại sao lại không được như ý muốn? Nước mắt lau xong lại chảy ra, cứ như không thể lau khô, cô không biết nên quyết định thế nào mới không khiến bản thân hối hận.

Buổi tối hôm đó, Cung Ngôn Đình xuất hiện trước cổng trường rất đúng giờ, Lam Anh mang tâm trạng nặng nề đi chậm rãi trong sân trường

Cô không muốn ra ngoài nhưng cũng không thể trốn mãi ở đây, đang cảm thấy cực kỳ khó xử thì Cung Ngôn Đình xuất hiện trước mặt cô, anh cười nói: “Lúc nãy anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cứ đi tới đi lui ở đây, dáng vẻ cứ như trời sắp sập xuống

Anh có thể hỏi một câu, là chuyện gì đã khiến cho cô bạn gái nhỏ của anh buồn phiền thể này không?”

“Ngôn Đình?” Lam Anh giật mình: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh mà không đến thì có thể nhìn thấy bạn gái mình buồn bã đến mức này sao?” Anh mỉm cười, ôm lấy eo cô, “Được rồi, có chuyện gì thì tới lúc ăn cơm rồi nói

Anh đặc biệt đến đây tìm em đi ăn, em đừng nói là không đói đấy

Đi, đi ăn thôi

Nhân tiện kể cho em nghe chuyện chú Út tìm anh nói chuyện.”

Lam Anh bị anh kéo đi về phía trước

Hai người không ra ngoài ăn mà trở về nhà của Cung Ngôn Đình, sau đó Cung Ngôn Đình đích thân nấu, Lam Anh ở bên cạnh giúp đỡ

Anh vừa nấu vừa nói xấu Cung Cửu Dương với cô

Lam Anh trầm ngâm lắng nghe, thỉnh thoảng nói vào một hai câu, Cung Ngôn Đình cảm thấy rõ ràng cô có tâm sự, nhưng cũng không truy hỏi, họ có nhiều thời gian, nhất định có thể hỏi ra được

Bữa tối rất thịnh soạn, hai người ăn khá nhiều, Cung Ngôn Đình cười nói: “Chúng ta có thể uống một ít rượu vang.” Lam Anh ngẩng đầu nhìn anh, Cung Ngôn Đình đi mở rượu vang, không lâu sau thì mang trở ra, nói: “Nào, uống ly rượu vang này rồi nói với anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Trước đó chúng ta đã thỏa thuận rồi, giữa hai chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, có đúng không?”