Công Tước

Chương 1460 : SỰ UY HIẾP TỪ Phó Thanh Ly (2)

Ngày đăng: 18:28 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa thu đến, Cung Ngôn Đình đưa cô đến trung tâm thương mại mua quần áo

Lam Anh xinh đẹp mặc bộ nào cũng tôn lên khí chất ngời ngờ3i, Cung Ngôn Đình dứt khoát mua hết

Lam Anh đứng phía sau giậm chân, “Chọn hai bộ là được rồi, sao phải mua hết chứ!”

Cun2g Ngôn Đình: “Vì em xinh đẹp quá, nên anh không khống chế được mà muốn mua hết tặng cho em.”

Em cảm thấy thế nào?” Lam Anh gật đầu: “Được đấy!” Một người trả tiền nhà sẽ có áp lực rất lớn, cô đang buồn phiền suy nghĩ liệu mình có phải ra sức kiếm nhiều tiền hay không, ai ngờ Cung Ngôn Đình chủ động nói hai người cùng trả

Điều này càng chứng minh căn nhà là của hai người họ, cô không phải gánh vác một mình, dù không có tên của Cung Ngôn Đình, cô cũng thừa nhận đó là nhà của hai người họ

Có được sự chia sẻ gánh nặng của Cung Ngôn Đình, áp lực của cô giảm đi không ít

Đến Tết cả nhà Cung Ngũ vẫn chưa trở về, Nhạc Mỹ Giảo có liên lạc nhiều lần, Cung Ngôn Đình cũng hỏi rất nhiều lần nhưng Cung Ngũ nói Cải Trắng Nhỏ vẫn chưa biết nói chuyện nên cô không về, khiến Nhạc Mỹ Giảo tức chết

Cung Ngôn Đình có hỏi thể nào Cung Ngũ cũng không nói, bọn họ cũng hết cách

Vốn dĩ Lam Anh cảm thấy đến Tết thì cô phải trở về chỗ ở của mình, dù sao Cung Ngôn Đình cũng phải về nhà họ Cung đón Tết những Cung Ngôn Đình không cho cô trở về: “Em trở về cũng chỉ có một mình, vậy trở về làm gì? Hai người chúng ta ở cùng nhau vui biết bao nhiêu.”

Lam Anh bối rối: “Anh phải trở về nhà họ Cung đón Tết mà, em thì đâu thể đi cùng anh.”

Cung Ngôn Đình: “Chỉ cần qua đó hai tiếng ăn bữa cơm tất niên thôi, những lúc khác anh đều ở đây, em trở về anh không yên tâm.”

Để chuẩn bị cho ngày Tết, Cung Ngôn Đình đưa cô đi siêu thị mua cả một đống đổ mang về, toàn bộ đều được gói rất đẹp mắt, cô hỏi: “Tại sao phải mua nhiều túi đỏ túi xanh thế này?”

Cung Ngôn Đình: “Vì màu đỏ chính màu sắc mãnh liệt hân hoan nhất, chỉ có những màu sắc rực rỡ mới thể hiện được sự chào đón năm mới đầy hào hứng của chúng ta.”

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh mỉm5 cười, Lam Anh không nói nên lời.

Đến tháng mười hai, ngôi nhà mà bọn họ nhìn trúng cuối cùng cũng bắt đầu chính thức bàn giao

Lúc đó Lam Anh cũng đã tích góp được ba trăm nghìn, lại thêm tiền của Cung Ngôn Đình, bọn họ nhanh chóng thanh toán xong tiền đặt c0ọc đợt đầu

Sau khi làm một loạt thủ tục, Cung Ngôn Đình nói với cô: “Chúc mừng Lam Anh, bây giờ em đã có một căn nhà rồi.” Lam Anh cầm quyển sổ trên tay, cẩn thận ấn vào lồng ngực mình, nói: “Vâng, là nhà của hai chúng ta.” Cung Ngôn Đình mỉm cười: “Đúng, là nhà của hai chúng ta, nhưng để tiết kiệm tiền, chỉ có thể để em uất ức làm người đứng ra mua trả góp căn nhà này rồi.” Lam Anh không hề để tâm đến việc cô phải đứng ra mua trả góp căn nhà

Cô tình nguyện trả tiền nhà, cô cảm thấy đó là chuyện nên làm

Cung Ngôn Đình nói: “Tiền nhà mỗi tháng, chúng ta mỗi người một nửa gửi vào trong tài khoản thanh toán tiền nhà, một nửa còn lại giữ lại làm phí sinh hoạt hằng ngày

Lam Anh bối rối: “Anh phải trở về nhà họ Cung đón Tết mà, em thì đâu thể đi cùng anh.”

Cung Ngôn Đình: “Chỉ cần qua đó hai tiếng ăn bữa cơm tất niên thôi, những lúc khác anh đều ở đây, em trở về anh không yên tâm.”

Để chuẩn bị cho ngày Tết, Cung Ngôn Đình đưa cô đi siêu thị mua cả một đống đổ mang về, toàn bộ đều được gói rất đẹp mắt, cô hỏi: “Tại sao phải mua nhiều túi đỏ túi xanh thế này?”

Cung Ngôn Đình: “Vì màu đỏ chính màu sắc mãnh liệt hân hoan nhất, chỉ có những màu sắc rực rỡ mới thể hiện được sự chào đón năm mới đầy hào hứng của chúng ta.”

Cô lại hỏi: “Thường ngày cũng ăn mấy món này, tại sao phải mua một lần nhiều như vậy?” Cung Ngôn Đình: “Đúng vậy, nhưng đối với đại đa số mọi người mà nói, thường ngày bọn họ đều ra ngoài, rất nhiều người đều xa rời quê hương, không có cách nào ở bên cạnh người nhà, chỉ có mấy ngày Tết toàn bộ đều được nghỉ, cả gia đình mới có thể ở cạnh nhau

Lúc đó tất cả mọi người đều cùng ăn cơm, đó mới gọi là cơm đoàn viên.” Cung Ngôn Đình lại nói cho cô biết tại vì sao phải quét dọn nhà cửa và tại sao phải dán câu đối

Đây là lần đầu tiên Lam Anh hiểu được những chuyện này, thì ra những tờ giấy mà cô từng nhìn thấy mọi người dán chính là thứ này, cũng hiểu tại vì sao nhà nào cũng dán thủ đô này.

Dán ở nhà bọn họ xong, Cung Ngôn Đình lại mang những câu đối khác dán lên của chỗ ở của Lam Anh, sau đó lại trở về nhà mới cùng dán câu đối

Lam Anh nhìn Cung Ngôn Đình đang bận rộn, cô mỉm cười nói: “Ngôn Đình, anh chăm chỉ như vậy để làm gì?”

Cung Ngôn Đình dịu dàng nói: “Vì anh phát hiện bạn gái nhỏ của anh là một cô gái ngốc, chuyện gì cũng không biết.” Cô lập tức giận hầm hầm, “Em ngốc chỗ nào!” Hai người cùng lên đường trở về nhà Cung Ngôn Đình, anh nói: “Nhà của em thuê trong bao lâu, lần trả tiền thuê nhà tiếp theo là khi nào?” “Sau khi đón Tết xong, sao thế?”

Cung Ngôn Đình nhanh chóng hôn lên môi có một cái, “Không có gì, anh chỉ muốn em trả nhà lại để tiết kiệm tiền thuê nhà thôi

Chúng ta vừa mua nhà, đã trả tiền đợt đầu, rất nghèo khó, có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, có thể sống cùng nhau thì cứ sống cùng nhau.”

Lam Anh cảm thấy anh nói rất có lý, thật sự có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm, dù sao thì thanh toán xong đợt đầu, số tiền cô khó khăn lắm mới để dành được cũng đã dùng hết, tiền học phí của cô phải trích ra một phần từ tiền trả tiền nhà

Cung Ngôn Đình lo chuyện ăn uống cho cô, bản thân cô cũng phải có tiền để tự tiêu vặt, bằng không thì chẳng khác nào Cung Ngôn Đình đang nuôi cô.”

“Vậy đợi sau Tết khi nhà của em hết thời hạn hợp đồng thì em sẽ dọn, có được không?”

Cung Ngôn Đình gật đầu: “Ừ

Đúng rồi, nhà mới của chúng ta, em nói xem phải làm sao? Bây giờ dọn vào ở ngay thì có chút xa xỉ, nhưng mà không ở, bỏ nhà trống thì rất lãng phí.”

Lam Anh suy nghĩ, hỏi: “Vậy..

cho thuê?” “Cho thuê được thì tốt, có thể giúp chúng ta giảm bớt được một phần tiền phải thanh toán.”

Cung Ngôn Đình lái xe chạy ở phía trước, xe của Phó Thanh Ly chạy phía sau

Nhìn hai người họ thân mật như vậy thì hắn biết bọn họ chưa chia tay.

Phó Thanh Ly mỉm cười, nụ cười trên gương mặt anh tuấn của hắn mang đầy vẻ hung ác

Cô không biết cô có vị trí như thế nào trong lòng hắn, hắn yêu cô như vậy, yêu nhiều như vậy, nhưng cô không tin

Không lẽ thật sự xảy ra chuyện cô mới tin? Lam Anh, Lam Anh, em thật sự không hối hận sao?

Chân hắn đạp ga xe, xe chạy lao thẳng về phía trước

Hắn muốn tông chết Cung Ngôn Đình, chỉ cần tông chết anh, cô sẽ mất đi chỗ dựa, cô sẽ trở về bên cạnh hắn.

Lam Anh cầm một chiếc bánh thật to đi ra khỏi cửa hàng bên cạnh, nhanh chóng chạy ra xe, khi Phí Thanh Ly sắp tông vào xe thì hắn lại phanh gấp

Trước khi Lam Anh lên xe, cô đột nhiên xoay đầu lại nhìn một cái, sau đó cô đứng cứng đờ tại chỗ

Cô nhìn chằm chằm Phó Thanh Ly, Phó Thanh Ly cũng nhìn cô.

Hai ánh mắt đang đọ sức, cánh tay cầm chiếc bánh của Lam Anh siết chặt lại.

Cung Ngôn Đình mỉm cười nói: “Lên xe đi.”

Phó Thanh Ly ở phía sau ẩn còi xe

Hắn nhanh chóng đội mũ lên, che đi phần lớn gương mặt.

Lam Anh bước lên xe, nói với Cung Ngôn Đình: “Chúng ta đi thôi.”

Cung Ngôn Đình hỏi: “Em quen biết người phía sau à?”

Cô lắc đầu: “Không quen biết

Đi thôi, người bây giờ tính tình nóng vội thật.” Cung Ngôn Đình: “Đúng vậy, chỉ chờ một chút là đã hối thúc rồi.” Lam Anh âm thầm thở dài một hơi

Tiếng thắng xe chói tai lúc nãy khiến cô vô cùng hoảng sợ

Cô sợ hắn đột nhiên lái xe xông tới, sợ hắn mặc kệ tất cả mà tông vào xe của Cung Ngôn Đình.

Cung Ngôn Đình nhìn cô: “Sao thế? Em ra ngoài mua có một cái bánh ngọt thôi mà tâm trạng đã khác rồi.”

Lam Anh lắc đầu, nói: “Không sao, chỉ là đột nhiên em cảm thấy đón Tết thật có ý nghĩa, người trong một nhà cùng đoàn viên

Người không có gia đình như em, không thể nào đoàn viên được rồi.”

Cung Ngôn Đình cưng chiều xoa đầu cô: “Cô bé ngốc, sao lại không có gia đình? Anh không phải à? Sau này không được nói như vậy nữa, anh chính là người nhà của em.”

Lam Anh hỏi: “Vậy chú Út anh thì sao?”

Cung Ngôn Đình: “Chú ấy à, chú ấy không phải người nhà của em

Chú ấy nhỏ nhen như vậy, nhận hay không nhận cũng như nhau.” Anh ra sức khuyên Lam Anh đừng nhận Cung Cửu Dương, cảm thấy Cung Cửu Dương không phải là người tốt, khiến Lam Anh cảm thấy rất buồn cười, “Không phải người ta nói có thêm một người anh trai, sau này chồng sẽ không dám ức hiếp mình sao?”

Cung Ngôn Đình: “Chuyện chung sống với nhau, anh trai cũng không giúp được, ai nói chồng sẽ ức hiếp vợ chứ? Đó là do người đàn ông không có bản lĩnh ở bên ngoài tức giận nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể về nhà trút lên vợ của mình

Loại người như vậy cô gái ngốc nào lấy thì chỉ có thể tự tìm bể khổ.” Xe của Phó Thanh Ly đột nhiên xông lên lúc bọn họ đang đợi đèn đỏ, hắn đậu ngang với xe bọn họ

Lam Anh liếc mắt nhìn thấy, cô mím môi, dùng cơ thể mình che đi tầm nhìn của Cung Ngôn Đình để anh không nhìn thấy Phó Thanh Ly.

Cung Ngôn Đình quả nhiên không nhìn thấy, cười híp mắt nói chuyện với cô, đến khi đèn xanh sáng lên thì mới lái xe rời khỏi.

Suốt đường đi Lam Anh luôn đề cao cảnh giác, sợ trên đường sẽ xảy ra chuyện gì đó, rất may là sau đó không xảy ra chuyện gì, hai người đều bình an về đến nơi.

Từ buổi chiều, Cung Ngôn Đình đã bận rộn nấu bữa tối, Lam Anh không biết tại sao anh phải bận rộn như vậy, “Anh nấu nhiều vậy, buổi tối chỉ có mình em, em ăn không hết đâu!” Cung Ngôn Đình: “Anh sẽ ăn với em

Ăn xong thì anh về nhà, em nhớ ở trong nhà xem tivi, không được ngủ sớm có biết không? Nhất định phải đợi anh về thì mới được ngủ.” Lam Anh trừng mắt, cảm thấy một người thấu tình đạt lý như anh bỗng chốc trở nên rất bá đạo, “Tại sao thế?”

“Vì phải đón giao thừa, anh sẽ về đón giao thừa cùng em.” “Đón giao thừa?” Lam Anh mơ màng.

Cung Ngôn Đình: “Đó là một kiểu nghi thức chào năm cũ đón năm mới

Chúng ta đợi đến mười hai giờ là được

Bảy giờ anh về, chắc khoảng chín giờ là đến

Nhớ là tối nay phải đợi anh về với em đấy.”

Sáu giờ thì hai người bắt đầu ăn

Đến bây giờ, điện thoại của Cung Ngôn Đình đã reo mười mấy lượt, thúc giục anh về nhà họ Cung ăn cơm

Vậy mà anh ở lại đến tám giờ mới ra khỏi cửa Lam Anh đưa anh ra cửa, nhắc nhở, “Trên đường đi, anh nhớ cẩn thận một chút

Đừng lái xe quá nhanh.” Cung Ngôn Đình gật đầu: “Yên tâm đi.”

Sau khi anh đi rồi, Lam Anh ngồi xuống ăn tiếp bữa tối, sau đó để thức ăn không ăn hết vào trong tủ lạnh, dọn dẹp bàn rồi bày các loại bánh kẹo, hạt dưa, đậu phộng mà Cung Ngôn Đình chuẩn bị trước lên bàn trà

Xong xuôi, cô ngồi cắn hạt dưa, xem ti vi chờ Cung Ngôn Đình về.

Cung Ngôn Đình trở về nhà họ Cung, Cung Truyền Thế trừng mắt nhìn anh mấy lần, “Ba gọi cho con bao nhiêu cuộc? Con làm gì thế hả?” Cung Ngôn Đình cũng không nói gì, nhanh chóng ngồi xuống

Là người quản lý của nhà họ Cung, Cung Cửu Dương ngồi ở vị trí chủ tọa, bên dưới là các trưởng bối trong gia tộc, chuẩn bị ăn cơm giao thừa

Cung Ngôn Đình quyết tâm ăn đúng một tiếng đồng hồ thì trở về

Anh ăn rất nhanh, nhưng khi muốn rời khỏi thật nhanh thì Cung Truyền Thể không cho: “Con trở về cũng chỉ một mình, trở về làm gì? Tối nay cứ ở lại đây, suốt ngày chỉ biết chạy lung tung bên ngoài, ở nhà không còn giữ được con nữa à?”

Cung Cửu Dương nhìn về phía này vô số lần, mãi một hồi sau, cuối cùng hắn cũng đi qua, “Ngôn Đình, cháu ra đây, chú Út có chuyện muốn nói.” Cung Truyền Thể thấy Cung Cửu Dương gọi anh, chỉ có thể thả người, lại trừng mắt một cái, “Tối nay con không được đi đâu hết.” Cung Ngôn Đình vẫn không nói gì, nhanh chóng đi về phía Cung Cửu Dương: “Chú Út.” Cung Cửu Dương: “Nhìn dáng vẻ sốt ruột như kiến bò chảo nóng của cháu kìa, chú Út chẳng muốn để ý đến cháu chút nào

Trong nồi nước của cháu đang hầm thịt có đúng không? Nên mới sốt ruột trở về nhà ăn?”

Cung Ngôn Đình: “Chú Út đang giúp cháu hay là mỉa mai cháu vậy? Ba cháu không cho cháu đi, cháu không thể chọc ông ấy tức chết, chú Út còn mỉa mai cháu

Nếu đã đi ra ngoài, vậy cháu đi trước đây, tạm biệt...”

Nói xong, anh định đi, nhưng lại bị Cung Cửu Dương kéo tay lại: “Cháu vội vậy à? Có phải Lam Anh đang ở nhà cháu không? Cháu có biết mình đang làm gì không? Cháu chính là ví dụ điển hình của những đứa không nghe lời

Cháu nhìn dáng vẻ của ba cháu đi, ông ấy giống như người sẽ đồng ý cho cháu lấy Lam Anh sao? Nếu ông ấy đồng ý thì ban đầu đã không ly hôn với mẹ cháu! Cháu có biết vì sao ban đầu ông nội cháu lại đồng ý cho ba cháu lấy mẹ cháu không?”

Cung Ngôn Đình khó hiểu, “Tại sao?” “Vì bọn họ tin rằng có được rồi thì không yêu thích nữa

Lúc thấy thích, bảo họ chia tay thì rất khó, nhưng kết hôn rồi thì lại ly hôn rất dễ dàng

Cháu đã hiểu đạo lý đó chưa? Không phải cháu thích sao? Được, hai đứa kết hôn đi, nhưng sau khi kết hôn sẽ khiến hai đứa ly hôn

Đương nhiên việc ly hôn sẽ không ảnh hưởng gì đến cháu, nhưng Lam Anh sẽ thành người phụ nữ có một đời chồng, xã hội thường rất hà khắc đối với người phụ nữ từng ly hôn

Cháu cảm thấy chiếu này ba cháu có học theo không?”

Cung Ngôn Đình hơi nhíu mày, “Đó không phải là hai con gái nhà người ta sao?”

Cung Cửu Dương xua tay: “Đúng vậy

Ham chơi chính là thói hư tật xấu của đàn ông, có mới nới cũ là bệnh chung của đàn ông

Cháu không nhìn thấy trong xã hội có rất nhiều tiểu tam tiểu tử, cũng do căn bệnh đó mà thôi

Lúc ra ngoài hút một điếu thuốc cũng có thể chơi gái, cháu nói xem lòng dạ con người là thứ gì?”

Cung Ngôn Đình kéo cà vạt xuống, “Các người thích làm gì thì cứ làm, cháu kết hôn hay ly hôn là do cháu quyết định

Không ai quản được

Cùng lắm là cháu không về nhà họ Cung nữa.”

Cung Cửu Dương vô cùng thất vọng, “Đừng có hở chút là bảo không trở về nhà họ Cung, cháu ăn nói kiểu gì thế? Nhà họ Cung là nhà cháu, cháu không trở về thì đi đâu?”

Cung Ngôn Đình: “Chú Út, đạo lý chú Út nói cháu đều hiểu, cháu cũng biết rõ, nhưng cuộc đời cháu là do cháu làm chủ

Cháu không quan tâm vai vế gì cả, Lam Anh cũng chẳng để tâm, cháu cũng không cảm thấy cô ấy thua kém ai, cháu thậm chí cảm thấy cô ấy còn tốt hơn người nhiều cô gái khác

Cô ấy có phải là em gái chú Út hay không cháu không quan tâm, mẹ cô ấy có ngoại tình hay không cháu cũng mặc kệ

Cháu không chấp nhận chuyện ân oán đời trước đổ lên đầu của cháu

Cháu thích cô ấy, cháu muốn cưới cô ấy, khi tình cảm đã chín muồi, cháu sẽ cùng cô ấy kết hôn

Là vậy đấy, cháu không nói nhiều lời nữa, cháu phải trở về, cô ấy còn đang đợi cháu ở nhà.”

Anh hất tay Cung Cửu Dương ra, nhấc chân bỏ đi

Cung Cửu Dương lập tức nổi giận, “Cung Ngôn Đình cháu điên rồi à!”

Cung Ngôn Đình: “Cháu điên rồi đấy! Chú đừng quên là cháu có một người ba dượng rất giàu có, nếu không được thì cháu quay qua ôm lấy chân ba dượng của cháu thôi.” Cung Cửu Dương đứng yên tại chỗ trừng mắt: “Haiza, chiều này cũng nghĩ ra được à, đang đánh liều đây mà!” Khi Cung Ngôn Đình trở về nhà, mở cửa ra thì nhìn thấy Lam Anh đang ôm mâm trái cây, khoanh chân ngồi trên sofa ăn hạt dưa

Nhìn thấy anh trở về cô liền tỏ ra ngạc nhiên, “Ngôn Đình, sao anh về nhanh thế?”

Cô vội vàng đứng dậy, truy hỏi: “Trên đường có an toàn không?”

Cung Ngôn Đình gật đầu: “Rất an toàn

Trên đường vẫn còn rất nhiều xe, tối ba mươi Tết, có lẽ rất nhiều người đang vội vã trở về nhà.” Tầm mắt anh lướt qua màn hình tivi, “Haiza, về kịp xem bộ phim này rồi, nào, chúng ta cùng xem nào.”

Anh kéo Lam Anh ngồi xuống, kéo chắn qua đắp lên chân cô, bốc một nắm hạt dưa qua ăn cùng

Lam Anh nhìn anh một cái liền bị Cung Ngôn Đình thấy được, anh hỏi: “Sao thế? Sao nhìn anh như vậy, có gì không đúng à?” Lam Anh lắc đầu: “Không có gì không đúng, chỉ là em thấy hiếu kỳ, sao anh lại về sớm như vậy? Anh nói khoảng chín giờ, nhưng mới tám giờ hơn là về tới rồi.”

Cung Ngôn Đình: “Anh thấy rất nhớ em, ở nhà có một cô bé đáng thương đang chờ đợi, anh không chịu được.”

Anh hôn lên môi cô một cái, “Xin lỗi vì anh đã để em một mình ở nhà.”

Lam Anh mỉm cười lắc đầu: “Không sao, em không cảm thấy anh có lỗi gì cả

Em rất vui, anh muốn ở bên cạnh em nên ăn tối xong mới đi, em thật sự rất vui.” Tivi đang phát tiết mục ca múa ngày Tết, hai người ngồi tựa vào nhau cùng xem, Lam Anh đột nhiên nói: “Đây là năm đầu tiên em đón giao thừa đúng nghĩa

Trước kia em không biết tại sao người ta lại nhiệt tình chờ đón giao thừa như vậy, bây giờ em cảm thấy thế này thật vui.”

Cung Ngôn Đình ôm lấy vai cô, “Ừ, anh cũng cảm thấy rất vui, trước kia anh thường ở một mình, bây giờ cuối cùng cũng có người bầu bạn rồi.” Lúc này, Phó Thanh Ly ngồi ở vườn hoa của tiểu khu, dựa lưng vào bức tượng ở trung tâm, giống như một bức tượng hòa vào màn đêm, dù là bảo vệ tuần tra cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn

Hắn cầm một chai rượu, ngước mắt lên nhìn ban công căn nhà đó, ánh sáng từ trong nhà chiếu xuống thông qua ban công rải rác li ti, giống như vô số con đom đóm, tươi đẹp nhưng ngắn ngủi.