Công Tước

Chương 15 : Làm tốt lắm!

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Cô đứng dậy, vẫy tay với Bộ Sinh, “Bộ Sinh! Bộ Sinh!”



Bộ Sinh ngẩn người, sau đó lập tức bước nhanh tới: “Tiểu Ngũ?!”



Cung Ngũ cười hi hi nhìn hắn, “Có phải tôi làm anh giật mình không?”



Bộ Sinh cười: “Ừ, đúng là tôi bị giật mình thật. Em đợi một chút!” Sau đó anh nói với mấy người đi phía sau: “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai mỗi người nộp một bản báo cáo, tôi muốn thấy kết luận cuối cùng.”



“Vâng thưa ngài Bộ.” Mấy người kia đồng thanh trả lời, gật đầu với Bộ Sinh, “Vậy chúng tôi đi trước đây.”



Bộ Sinh cười đi tới, “Có chuyện gì mà em vui vậy? Cười híp cả mắt luôn kìa.”



Cung Ngũ rướn cổ lên, rút bản báo cáo giám định ra, mở ra đung đưa trước mặt Bộ Sinh: “Anh xem này!”



Bộ Sinh liếc nhìn cô rồi giơ tay đón lấy, ánh mắt dừng lại trên con dấu giống như hình huy chương hình tròn ở dưới cùng. Sau đó anh mỉm cười, gấp bản báo cáo giám định lại, đặt tay lên eo cô, đỡ cô chậm rãi bước xuống bậc thang: “Em làm tốt lắm!”



Cung Ngũ được khen, mắt sáng như sao, “Đúng không, đúng không? Anh cũng thấy tôi lợi hại đúng không? Muốn lừa của tôi mười triệu sao, đâu có dễ dàng như vậy!”



Bộ Sinh tươi cười, nói tiếp: “Đúng, em có tướng vượng phu, chỉ dễ dàng như vậy đã tiết kiệm cho tôi được hơn chín triệu rồi.”



Cung Ngũ đắc ý chưa tới hai giây, lập tức quay về thực tại, “Cái gì mà tiết kiệm cho anh? Là tiết kiệm cho tôi chứ!” Cô nhấn mạnh, “Anh vẫn phải đưa cho tôi mười triệu, sau đó tôi lấy năm trăm nghìn trong đó ra đền cho người ta, số tiền còn lại là của tôi hết!”



Bộ Sinh liếc nhìn cô, tài xế dừng xe ở trước cửa công ty. Anh mở cửa xe, nhét cô vào trong xe, rồi ngồi vào cùng, đến khi ngồi vững rồi mới nói: “Vậy cũng được, nhưng mà chỉ sợ để nhiều tiền như vậy ở trong tay em cũng vô dụng.”



“Sao lại vô dụng?” Vẻ mặt Cung Ngũ phẫn hận, “Tôi là người rất có đầu óc kinh doanh.”



Bộ Sinh cười, vỗ về cô nói: “Tiểu Ngũ, em nghĩ xem, chín triệu rưỡi nếu ở trong tay em thì cùng lắm em cũng chỉ gửi ngân hàng lấy lãi mà thôi, vậy thì có được bao nhiêu tiền chứ? Trong tay có tiền dư thừa thì phải đầu tư để tối đa hóa lợi ích. Nếu tiền ở trong tay tôi, tôi có thể biến chín triệu rưỡi đó đẻ ra tiền. Sau ba đến năm năm, có thể tăng gấp mấy lần, em nói xem, tiền ở trong tay ai thì tốt hơn nào?”



Cung Ngũ phồng mồm lên, gấp tận mấy lần sao?



Đương nhiên cô biết Bộ Sinh giỏi kiếm tiền, nếu không sao anh có nhiều tiền như vậy chứ? Thế thì lý tưởng ôm tiền ngủ của cô sẽ khó mà thành hiện thực, nhưng mà tăng thêm gấp mấy lần thì...
Cung Ngũ trừng mắt: “Năm đĩa!”



Bộ Sinh giơ tay lên đỡ trán, “Hai đĩa, không được nhiều hơn nữa!”



Đoàn Tiêu chớp mắt, “Rốt cuộc là mấy đĩa?”



“Năm đĩa!”/ “Hai đĩa!”



Bộ Sinh nhìn thẳng vào Cung Ngũ, sau đó anh nói: “Năm đĩa cũng được, ba đĩa gọi thêm tự em trả tiền.”



Nhắm chuẩn vào điểm yếu của cô, quả nhiên Cung Ngũ đổi giọng: “Hai đĩa!”



Đoàn Tiêu vội vàng tìm một chỗ tương đối sạch sẽ để họ ngồi xuống. Bộ Sinh nhìn cái ghế băng dài đầy dầu mỡ, đứng im không nhúc nhích. Cung Ngũ đã ngồi xuống, cái mông nhỏ còn xoay mấy lần, “Mau ngồi xuống đi!”



Bộ Sinh vẫn bất động, Đoàn Tiêu âm thầm chuyển một cái ghế nhựa mới dự phòng đến, “Ngài Bộ, anh ngồi ghế này đi, ghế này chưa có ai dùng, rất sạch.”



Lúc này Bộ Sinh mới ngồi xuống.



Cung Ngũ ăn hết con này đến con khác, Bộ Sinh... nhìn cô ăn.



Một mình cô ăn hết hai đĩa tôm. Cô mút đầu ngón tay nhìn chằm chằm Đoàn Tiêu đang bưng tôm hùm cho một bàn khác. Đoàn Tiêu giả bộ coi như không nhìn thấy.



Ăn xong, Bộ Sinh đưa cô về, Cung Ngũ còn đang phiền muộn ăn chưa đủ, cảm thấy mình còn có thể ăn thêm được nửa đĩa nữa.



Về đến cổng Cung gia, cô vui vẻ vẫy tay với Bộ Sinh: “Tôi đi đây!”



Bộ Sinh dựa vào cạnh xe nhìn cô chằm chằm, “Em cứ đi thế sao?”