Công Tước
Chương 166 : Gặp cướp rồi! (4)
Ngày đăng: 18:12 30/04/20
Cung Cửu Dương cười nhạo, thu lại ánh mắt nhìn Cung Ngôn Thanh rồi nhìn thẳng mặt Cung Ngũ, hắn giơ tay gõ đầu cô, “Ánh mắt cháu gái thế này là có ý gì hả? Ngứa đòn à?”
Cung Ngũ xoa đầu không nói gì. Trình độ mặt dày của người này đã lên đến level max rồi, đạt đến mức độ mặt không biến sắc tim không đập mạnh đi cướp mẹ kế của mình, chuyện này đúng là... quá trâu bò rồi! Trước đây cô từng nghe nói nhà giàu đều có nhiều chuyện kinh thiên động địa, không ngờ đúng là nhiều thật.
Cung Ngũ còn đang dán mắt vào món bò bít tết, nói: “Chú Út chia cho cháu một nửa đi.”
Cung Cửu Dương nhìn cô với vẻ mặt không thể chịu nổi nữa, đặt cả đĩa đến trước mặt cô, “Cho cháu hết đấy!”
Cung Ngũ vui vẻ cắt bít tết ăn.
Khi ra ngoài chơi, thường xuyên dùng bữa với Công Tước đại nhân, mỗi khi nhìn thấy anh cắt đồ ăn, cô đều cảm thấy là một kiểu hưởng thụ. Động tác không nhanh không chậm ung dung thư thái, động tác cầm dao nĩa vừa tao nhã lại đẹp mắt. Dáng vẻ khi ăn cũng đẹp đẽ hơn người bình thường nhiều, nhìn nhiều lần rồi nên dáng vẻ cắt đồ ăn của anh dường như đã ghim vào trong đầu cô, đến nỗi khi cô vừa cầm dao nĩa đã bất giác mô phỏng theo tư thế thuần thục của anh, ít nhất thì bây giờ khi cô cắt bít tết cũng không để phát ra âm thanh leng keng trên đĩa nữa.
Cung Cửu Dương có vẻ phiền muộn ném đĩa thức ăn sang một bên, lấy khăn giấy lau miệng rồi cất bước đi ra ngoài: “Lát nữa tôi quay lại.” Đi được hai bước, hắn dừng lại, “Cháu gái, không được ăn hết đồ ăn của chú đâu đấy!”
Cung Ngũ đang ăn bít tết, gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi.”
Cung Ngôn Thanh đi giày cao gót nên không đi nhanh được, hơn nữa cô ta còn phải giữ hình tượng sexy quyến rũ ở bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào, cho nên đương nhiên tốc độ chậm lại nhiều.
Cung Cửu Dương nhanh chóng đuổi kịp cô ta, trên mặt nở nụ cười, hắn kéo cổ tay Cung Ngôn Thanh lôi vào trong một căn phòng rồi đóng sập cửa lại ngay trước mặt người làm nhà họ Cung.
Cung Ngôn Thanh sợ hãi, cô ta có chút khiếp sợ Cung Cửu Dương, vô thức giơ tay ra chắn trước ngực, “Chú muốn làm gì?”
Cung Ngũ lập tức chào hỏi giám đốc Hứa: “Chào giám đốc Hứa, tôi xin nghỉ hai lần, cảm thấy như đã rất lâu rồi không gặp ấy.”
Giám đốc Hứa cười nói: “Đúng vậy, cô cũng mất kiếm kha khá tiền đấy. Hai ngày cô xin nghỉ vẫn còn có khách đến tìm cô.”
“Hả?” Cung Ngũ lấy làm lạ, còn có người đến tìm cô sao.
Cung Ngũ không biết, tuy khách của cô không nhiều nhưng kỹ thuật đánh bóng của cô tốt, cho nên thông thường những người từng đánh bóng với cô, chỉ cần muốn đến đánh bóng đều muốn tìm cô chơi mấy ván.
Nghe giám đốc Hứa nói vậy, Cung Ngũ càng tự tin hơn, “Giám đốc Hứa, ông yên tâm đi, sau này tôi sẽ tranh thủ thời gian nghỉ lễ không ra nước ngoài chơi nữa, kiếm tiền mới là quan trọng nhất!”
Giám đốc Hứa cười nói: “Vẫn phải đi chơi chứ, bây giờ cô còn là sinh viên, có thời gian thì cứ đi chơi, đến khi tốt nghiệp đi làm rồi, có muốn đi chơi cũng không có thời gian, lúc đó có hối hận thì cũng muộn rồi.”
Tổng giám đốc Trương tiếp lời: “Đúng đấy, giống như tôi chỉ có thứ bảy hoặc chiều cuối tuần mới được đi dạo bộ, ở nhà vợ con tôi lúc nào cũng làm phiền tôi.”
Tổng giám đốc Trương chơi ba ván với Cung Ngũ, Cung Ngũ lén ăn gian để anh ta thắng một ván, tâm trạng tổng giám đốc Trương rất tốt, “Dù sao cũng thắng được một ván. Hôm nay đến đây thôi, lần sau lại tìm em chơi tiếp.”
Cung Ngũ vẫy tay: “Tạm biệt tổng giám đốc Trương, hoan nghênh anh lần sau lại đến.”
Những người đẹp khác đều lườm cô, không biết hét cho ai nghe nữa. Dù sao thì Cung Ngũ cũng quen với việc quan hệ không tốt với mọi người rồi. Tuy rất nhiều lúc mấy người đẹp đó nói xấu sau lưng cô nhưng cũng không ảnh hưởng đến kỹ thuật đánh bóng của cô, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.