Công Tước
Chương 169 : Vật báu vô giá kỳ bí (2)
Ngày đăng: 18:12 30/04/20
Cung Ngũ làm mất vật báu vô giá, nhất thời mất hồn mất vía. Thời gian cảnh sát đến điều tra ghi chép rất dài. Trước đó cô nói chiếc điện thoại đó rất đắt tiền nhưng lại không biết là nhãn hiệu gì, hỏi hóa đơn mua hàng cũng không lấy ra được, thứ gọi là vật báu vô giá chẳng qua chỉ là đối với cô mà thôi. Đó là một sản phẩm có một không hai, còn cụ thế giá cả thế nào thì không ai biết.
Vừa nhìn thái độ của họ, Cung Ngũ đã biết không mong chờ được gì rồi. Dù sao họ cũng vốn nhiều công việc, các loại chuyện lớn chuyện nhỏ đều do họ quản, một chiếc điện thoại không biết giá trị được bao nhiêu đương nhiên là không thể khiến họ để tâm tới được, cô cũng không phải là loại người được bọn họ coi trọng.
Cung Ngũ không trông đợi được gì ở họ, chỉ có thể mong chờ ba Yến Đại Bảo. Cô thở ngắn than dài, nói mình không tốt số, điện thoại mới đến tay chưa được mấy ngày đã bị mất rồi.
Yến Đại Bảo an ủi, “Tiểu Ngũ cậu đừng buồn quá, chắc chắn là sẽ tìm lại được điện thoại. Ba tớ lợi hại lắm, ba tớ cho người tìm, chỉ cần là bị cái tên khi nãy trộm thì sẽ tìm lại được.”
“Nếu không phải là hắn trộm thì sẽ không tìm lại được đúng không?”
Vẻ mặt Yến Đại Bảo khó xử, “Vậy thì hết cách rồi, nếu không hay là tớ bảo anh tớ tặng cậu một cái khác nhé?”
“Nhưng tớ muốn lấy lại chiếc điện thoại kia.” Cô dựa đầu vào đầu gối, lẩm bẩm: “Đó là anh cậu chủ động tặng tớ... không giống mà...”
“Tớ gọi điện thoại nói cho anh tớ biết.”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên đã thấy Yến Đại Bảo gọi điện thoại: “Anh.”
Giọng Công Tước đại nhân dường như còn chưa tỉnh táo, anh hỏi: “Đại Bảo? Lúc này em gọi điện thoại đến là có chuyện gì?”
“Anh, điện thoại mới của Tiểu Ngũ bị lấy trộm mất rồi, không tìm được nữa. Tiểu Ngũ đang rất buồn.”
Công Tước đại nhân ngừng lại một lát rồi mới nói: “Đại Bảo, để Tiểu Ngũ nói chuyện.”
Yến Đại Bảo đưa điện thoại cho Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, anh tớ muốn nói chuyện với cậu.”
Cung Ngũ hít sâu, “Anh Tiểu Bảo, em làm mất điện thoại rồi.”
Giọng Công Tước đại nhân mang theo ý cười, “Cũng đúng lúc sắp đi tập quân sự rồi, không có điện thoại thì sẽ nghiêm túc hơn, có phải không nào? Tiểu Ngũ đừng quá đau lòng, tôi giúp em tìm.”
Cung Ngũ thực sự đau lòng, vật báu vô giá đấy, tuy không có giá thị trường nhưng chiếc điện thoại đó thần kỳ như vậy, cô không muốn để mất chút nào cả.
“Không biết bị ai lấy trộm, không tìm lại được nữa đâu...” Cung Ngũ gục đầu xuống, “Không tìm được đâu...”
Giọng Công Tước đại nhân vẫn mang theo ý cười, “Nếu như em đồng ý với tôi đi tập quân sự sẽ ngoan ngoãn, trông chừng Đại Bảo thì tôi đảm bảo sẽ tìm lại được điện thoại cho em.”
Yến Hồi: “Bà tám chết tiệt!”
Ông ta cố nén lửa giận, hung dữ lên tiếng nói chuyện với đầu dây bên kia, “Thằng ranh chết tiệt kia, tất cả đều do mày hại nhà ông mới không được yên!”
Nói xong, cúp điện thoại cái rụp.
Công Tước đại nhân không đổi sắc mặt, ung dung gọi đến một số khác.
Điện thoại gọi đến tuyệt địa của Yên Thị, Lý Nhất Định nhấc máy: “A lô? Tiểu Bảo à?”
“Anh.” Giọng Công Tước đại nhân vang lên, “Em có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Lý Nhất Địch cười: “Nói đi.”
Nhận điện thoại xong, Lý Nhất Địch nhìn đồng hồ mười lăm phút, anh ta hơi trầm tư gọi đến một số điện thoại.
Yến Đại Bảo đang nằm trên giường âu sầu ảo não thay cho Cung Ngũ, lo lắng tối nay cô ấy sẽ không ngủ được, điện thoại reo vang, cô uể oải nghe máy, giọng nói kéo dài ra, “A lô...”
“Bảo Bảo.” Trên mặt Lý Nhất Địch bất giác hiện lên sự dịu dàng và nụ cười tươi, “Anh đây.”
“Anh Bánh Bao.” Yến Đại Bảo vẫn uể oải như vậy, “Hôm nay tâm trạng em không được tốt lắm.”
“Sao vậy?” Anh ta hỏi: “Có phải là vì bạn tốt của em bị mất điện thoại không?”
Yến Đại Bảo kinh ngạc hỏi: “Sao anh Bánh Bao lại biết?”
“Ừ, vừa rồi anh trai em gọi điện nói cho anh biết. Bảo Bảo muốn anh an ủi không?”
“Không cần đâu.” Yến Đại Bảo lại thở dài, “Hôm nay nếu em không đi tìm Tiểu Ngũ thì có khi cậu ấy sẽ không bị mất điện thoại. Đó là điện thoại anh trai em tặng cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ đau lòng lắm đấy. Lúc em đưa cậu ấy về cậu ấy còn như chú gà rù gục đầu ủ rũ.”
Lý Nhất Địch cười: “Không sao, em đừng buồn, em cũng nói với Tiểu Ngũ đừng buồn nữa. Anh Bánh Bao sẽ giúp em ấy tìm lại điện thoại, có được không nào?”
Yến Đại Bảo gật đầu, “Vâng, anh Bánh Bao nhất định phải tìm lại được đấy, nếu không thì Tiểu Ngũ sẽ buồn, cậu ấy buồn em cũng không vui được.”