Công Tước

Chương 176 : Những cô gái vi diệu (4)

Ngày đăng: 18:12 30/04/20


Trong nhà vệ sinh, Chiêm Húc đã bị cô nhóc ngu xuẩn kia làm cho tức giận đến đau cả ngực, một tay hắn ta kẹp chặt Yến Đại Bảo, một tay giơ súng về phía Cung Ngũ, “Mở cửa ra, đặt tay ra sau đầu.”



Cung Ngũ mím môi, ngoan ngoãn đi ra nhà vệ sinh, ngồi xổm ở cửa, lấy tay giữ cửa không cho cửa đóng lại.



Chiêm Húc muốn đá chết con nhóc đang ngồi xổm ở cửa kia, làm hỏng chuyện của hắn ta!



Yến Đại Bảo còn đang hỏi: “Chú muốn bắt cóc tôi thật đấy à? Trước đây có rất nhiều người muốn bắt cóc tôi, nhưng sau đó họ đều rất thảm, chú muốn bắt cóc tôi thật à?”



“Đúng vậy thiên thần nhỏ của tôi, đừng lo, vì em tôi không sợ gì hết.” Chiêm Húc ôm eo cô, đẩy cô ra ngoài cửa trước, “Nào, đi từ từ ra ngoài, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.”



Yến Đại Bảo đi ra ngoài cửa, những người vây quanh đang định tiến lên thì nhìn thấy một khẩu súng dí sau đầu cô. Vẻ mặt tất cả mọi người đều như trở nên nghiêm trọng, có ai ngờ được chuyện này chứ? Họ đã đi theo Yến Đại Bảo bao năm nay vẫn chưa gặp phải chuyện này bao giờ, có đánh chết cũng không ngờ hôm nay lại gặp phải, còn là ngày cậu cả Lý đến đây nữa chứ.



Ngày càng nghĩ là an toàn, hóa ra lại càng dễ xảy ra điều bất ngờ.



Yến Đại Bảo đi ra, cô vẫn mở to đôi mắt nhung đen láy nhìn, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi thế nào? Bên ngoài toàn là người.”



Chiêm Húc không ngờ lại xuất hiện nhiều người không sợ chết cũng không sợ phiền phức như vậy. Hắn ta một tay tay cầm súng cười nói: “Thiên thần nhỏ của tôi đừng nói gì, đám người này muốn chết thì cứ cho chúng toại nguyện.”



Yến Đại Bảo nhắc nhở, “Nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, như vậy thì không hay lắm đâu.”



Chiêm Húc cúi đầu, hôn một cái lên tóc cô, dường như còn đang ngây ngất trong hương tóc cô: “Thiên thần nhỏ em thơm quá đi, tôi chỉ muốn ăn em vào trong bụng ngay bây giờ.”



Yến Đại Bảo tức giận, “Chú đừng chạm vào tóc tôi, tôi không vui đâu!”



“Được, bây giờ tôi không chạm, sau này tôi còn nhiều cơ hội để chạm.”



Hắn ta đứng ở vị trí cửa. Cung Ngũ vẫn còn ngồi xổm bên cửa, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cô nhìn thấy khẩu súng đang đè trên hông Yến Đại Bảo bị lấy đi, một tay chuyển thành khống chế Yến Đại Bảo.
Anh ta còn đang suy nghĩ điện thoại đã lại reo vang, “Cậu Cả, ở đó trống không, chúng tôi đã đến muộn, hình như hắn ta đi trước rồi. Nhưng hiện trường có rất nhiều máy móc thiết bị bị vứt đi, không giống như kẻ trộm bình thường.”



Sắc mặt Lý Nhất Địch lạnh đi, “Tôi đã gửi thông tin theo dõi mới nhất rồi, tiếp tục theo dõi, không được để lạc mất, tôi phải xem xem rốt cuộc là kẻ nào lại có hứng thú với một chiếc điện thoại như vậy.”



Máy bay trực thanh nhanh chóng bay về phía rừng rậm, Chiêm Húc đang nghe điện thoại: “Anh Chiêm, vừa rồi có người tấn công phòng thí nghiệm tạm của chúng ta, hành tung bị bại lộ rồi...”



Chiêm Húc giận dữ giậm chân, hắn ta nghiến răng, “Chắc chắn là bởi vì chiếc điện thoại kia có gắn thiết bị định vị, mang theo tất cả dữ liệu số liệu về chiếc điện thoại kia. Tất cả mọi người lập tức rời khỏi đất nước này, ném chiếc điện thoại đó đi ngay lập tức, nếu không thì các người cũng sẽ bị bại lộ.”



Tắt máy xong, hắn ta hung dữ đập điện thoại xuống đất, hành động quá mạnh khiến vết thương vừa nãy vỡ ra, hắn ta dữ tợn chửi mắng: “Shit! Thằng chó đó dám chơi ông!”



“Anh Chiêm, bây giờ phải làm thế nào?”



Chiêm Húc lại đang nghĩ đến Yến Đại Bảo, hắn ta nhắm mắt lại, “Đi ngay lập tức! Để tránh đêm dài lắm mộng...” Hắn ta hơi ngừng lại, rồi lại nói tiếp: “Sau khi quay về tiếp tục phái người mới đến, tôi muốn có tất cả tài liệu về người con gái đó.”



Sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, sao lại có một cao thủ bắn súng xuất hiện ở đây? Bắn một phát trúng ngay mục tiêu, lại còn là bắn trúng trong khoảnh khắc di chuyển. Không thể nào như vậy được, nếu như không phải đã luyện tập nhiều năm liền thì không ai được như vậy.



“Nhưng còn vết thương của anh Chiêm...”



Chiêm Húc cười lạnh: “Yên tâm, không chết ngay được đâu.” Nói xong lại bất giác đau đớn hít sâu một hơi, hắn ta đập mạnh vào tay vịn, nếu không phải vì con nhóc đó...



Cánh cửa?



Chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến hắn ta coi thường bản thân mình.



Hắn ta lại bị một cánh cửa đập vào sao?