Công Tước

Chương 178 : Tên trộm quyết không buông tha chiếc điện thoại (1)

Ngày đăng: 18:12 30/04/20


Cung Ngũ biết ngay rơi vào tay mẹ cô sẽ không có kết quả gì tốt đẹp. Cô bị nhéo đến sưng cả tay lên, bà không đánh cô nhưng cứ nhéo tay thế này đau chết đi được ấy.



Cô trợn tròn mắt, không nén nổi kêu lên một tiếng, “Ôi chao con đói lắm rồi, có gì ăn không mẹ?”



Bộ Sinh ở bên cạnh vội nói, “Trong tủ lạnh có đồ ăn nhưng đều là đồ sống, hay là ra ngoài ăn?”



“Ra ngoài cái gì mà ra ngoài!” Nhạc Mỹ Giảo vừa nói vừa đứng lên, “Cho con đói, nhịn đi!”



Vừa nói bà vừa đi đến mở tủ lạnh lấy đồ ra.



Cung Ngũ thở dài, đúng là mệt muốn chết mà, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.



Bộ Sinh đứng bên cạnh nhìn cô hỏi: “Em có bị thương không?”



Cung Ngũ lắc đầu: “Tôi vẫn ổn, nhưng mà nhân viên y tế cứ bắt chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra, nói là đề phòng chẳng may xảy ra chuyện gì.”



Bộ Sinh ngồi bên kia ghế sofa, “Người đó có nhìn thấy mặt em không?”



Cung Ngũ gật đầu, “Chắc chắn là nhìn thấy rồi, còn nhìn chính diện nữa. Ôi mẹ ơi tôi sợ chết khiếp đi được ấy!”



Bộ Sinh nhíu mày, đột nhiên cảm thấy anh ta phải trao đổi kỹ hơn với Lý Nhất Địch về chuyện này mới được. Hôm nay, bọn họ đến và đi đều vội vã, chủ yếu là vì Nhạc Mỹ Giảo vội vàng muốn về cho nên chưa kịp chào hỏi. Giờ nghe Cung Ngũ kể lại, anh ta cảm thấy nghe Lý Nhất Địch kể lại có lẽ sẽ chính xác hơn.


Triển Tiểu Liên ngước lên nhìn anh ta, rồi lại trừng mắt nhìn Yến Đại Bảo, “Lần sau còn dám làm xằng bậy như vậy nữa không? Để anh con biết chuyện xem anh con sẽ dạy dỗ con thế nào?”



Yến Hồi ở bên cạnh rối rắm bức bách, trừng mắt lên nhìn Yến Đại Bảo bị mắng bĩu môi ra, dáng vẻ đáng thương khiến tim gan ông ta như muốn vỡ vụn, nhưng không dám lên tiếng. Nếu ông dám nói một tiếng thôi, người phụ nữ chết tiệt ở trước mặt sẽ dùng điều khiển từ xa đang cầm trong tay đập ông ta ngay lập tức.



Yến Đại Bảo ơi, Yến Đại Bảo của ông ta, Yến Đại Bảo mới đáng thương làm sao!



Triển Tiểu Liên lạnh mặt, rồi nói với Yến Đại Bảo: “Con đi lên tầng ngồi cẩn thận suy nghĩ, xem xem hôm nay đã làm sai ở đâu, lát nữa mẹ sẽ tìm con, nếu nói không rõ thì xem mẹ xử lý con thế nào!”



Lý Nhất Địch ngồi trên ghế sofa cúi đầu, cẩn thận hắng giọng. Yến Đại Bảo hít mũi, cúi đầu xuống ngoan ngoãn đi lên tầng trên.



Yến Đại Bảo đi rồi, sự chú ý của Yến Hồi lại chuyển sang Lý Nhất Địch, trong mắt không ngừng có con dao sắc nhọn bay ra ngoài, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ lặp lại ba chữ: “Giết chết hắn... giết chết hắn... giết chết hắn...”



Lý Nhất Địch: “…”



Điện thoại báo có tin nhắn đến, Lý Nhất Địch lấy điện thoại ra xem, sắc mặt vốn dĩ lạnh lùng bỗng trở nên nghiêm túc, anh liếc nhìn Triển Tiểu Liên, “Dì Triển muốn đi nghỉ ngơi chưa ạ?”



Triển Tiểu Liên ung dung đứng dậy, “Đây là chuyện của đàn ông mấy người, tôi có ở lại cũng không giúp được gì, tôi lên lầu xem Đại Bảo thế nào rồi.”



Triển Tiểu Liên vừa đi đến vị trí cửa cầu thang, Yến Hồi đã bật nhào đến bên cạnh Lý Nhất Địch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà ta dám bắt nạt Yến Đại Bảo của ông, mau nghĩ cách đi...”



Lý Nhất Địch cầm điện thoại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Yến Đại Bảo, dạy cô sai ở đâu, sau khi gửi tin nhắn đi hai người mới thở phào nhẹ nhõm.



Tiếp sau đó, Yến Hồi ghét bỏ đứng thật xa, “Mày đừng có tưởng thế thì ông đây sẽ đồng ý cho mày lại gần Yến Đại Bảo nhé, cút xa ra, không ai được cướp Yến Đại Bảo của ông!”



Lý Nhất Địch giơ điện thoại lên, “Chú Yến, tin tức mới nhất! Đổi địa điểm thôi!”



Yến Hồi nhíu mày, đứng lên đưa anh ta vào thư phòng.