Công Tước

Chương 18 : Người ta muốn trả hàng!

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


Thấy Cung Tứ có vẻ không tin, Cung Ngũ khoanh cánh tay, thể hiện sự không vui. Cô đã lập được chiến công hiển hách, sao anh Tư lại không chịu tin cơ chứ? Thật là lãng phí bầu nhiệt huyết của cô mà!



Cũng may có Bộ Sinh hưởng ứng, dù sao cũng nói anh tin.



Cô định nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên. Cô lấy điện thoại ra ấn nút nghe: “A lô, ai đấy?”



“Ngũ, tớ đây!”, Giọng nói của Đoàn Tiêu truyền đến, “Cậu không thấy số của tớ à? Còn hỏi ai nữa...”



“Sao tớ biết là cậu được chứ? Có hiển thị đâu.”



“Cái điện thoại đó không hiện tên à?” Đoàn Tiêu không tin.



Cung Ngũ nói: “Ừ! Thế thì cậu không biết rồi, tớ hủy hết chức năng hiển thị cuộc gọi đến rồi, như vậy mỗi tháng tiết kiệm được năm đồng đó.”



Đoàn Tiêu: “Ngũ à, tớ phục cậu sát đất luôn! Cậu đúng là đồ vắt cổ chày ra nước, chưa thấy có thứ gì mà cậu lại không tiết kiệm được. Tớ bò hẳn ngũ chi bái phục cậu luôn!”



Cung Ngũ bĩu môi, vẻ mặt coi thường: “Kiếm của cậu ngắn như vậy, có chạm đất được không? Đừng có chém nữa. Tìm tớ có chuyện gì? Tớ đang bận đấy nhé.”



Đoàn Tiêu tức muốn ói máu. Sau này biết sống thế nào đây, chịu đả kích quá lớn, cậu sẽ không bao giờ coi Cung Ngũ là con gái nữa!



“Ngũ à, cậu gặp rắc rối rồi. Anh họ tớ gọi điện thoại, nói cái điện thoại lần trước cậu bán, âm thanh khi nhận điện thoại quá nhỏ, người mua nghi ngờ đó là điện thoại secondhand, muốn trả lại hàng!”



Cung Ngũ vừa nghe thấy vậy liền nhảy dựng lên, “Ai nói thế hả? Chiếc điện thoại đó tớ chưa dùng bao giờ hết, chỉ có cậu và La Tiểu Cảnh để lại dấu tay trên đó, sao có thể là hàng secondhand được chứ?”
Bộ Sinh khó khăn nói: “Tôi hiểu rồi, như vậy cũng tốt, hay là tôi cho người đổi điện thoại cho em thành kiểu khác nhé.”



Cung Ngũ hỏi: “Điện thoại kiểu khác có đắt không?”



Bộ Sinh gật đầu: “Có lẽ sẽ đắt hơn một chút.”



Cung Ngũ lập tức nói: “Đợi tin tức của tôi!”



Cung Tứ vội hỏi: “Tiểu Ngũ, em muốn làm gì?”



Cung Ngũ lắc đầu, từ chối trả lời: “Không làm gì cả, chỉ nói đại vậy thôi. Đúng rồi, trưa nay em còn có chuyện, không ăn cơm cùng hai người được rồi. Chuyện của em cực kỳ quan trọng!” Cô nhìn Cung Tứ, “Anh, ba anh vẫn không cho anh về nhà à?”



Cung Tứ tức giận nói: “Tiểu Ngũ, ba anh cũng là ba em, sao em lại nói vậy chứ?”



Cung Ngũ mím môi, giơ tay vén tóc trên trán mình lên, “Anh nhìn đi! Anh nhìn đi! Đây là ba anh đập đấy, anh thấy ông ta có đúng là ba em không? Em còn đang nghi ngờ bản kết quả giám định cha con đó là giả đấy, có người ba nào lại nhẫn tâm như vậy không? Xem đi, em sắp hủy dung rồi đây, lát nữa còn phải đi mua Đại Bảo, bây giờ Đại Bảo đắt lắm đấy anh có biết không?”



Kiểu tóc mới của Cung Ngũ có tóc mái, vừa khéo có thể che đi được vết sưng trên trán cô, Bộ Sinh và Cung Tứ đều không nhìn thấy. Bộ Sinh lập tức đứng dậy, giơ tay lên vén tóc cô lên, “Chuyện lúc nào thế?”



Cung Ngũ bĩu môi, hừ một tiếng: “Tối qua! Tức chết đi được! Mẹ tôi còn chưa đánh tôi bao giờ, ông ta dựa vào cái gì mà đập tôi chứ? Nếu không phải là sau lưng ông ta còn có mấy người đang đứng, tôi lo không đánh lại được thì tôi đã thẳng tay cầm gạt tàn đập ông ta luôn rồi!”