Công Tước

Chương 184 : Đôi mắt không nghe lời (2)

Ngày đăng: 18:13 30/04/20


Cung Ngũ lấy khăn đi rửa mặt, vừa rửa mặt vừa hát, tốc độ lấy lại tinh thần của cô khiến cho mọi người trong ký túc xá vô cùng kinh ngạc.



An Hổ Phách sững sờ: “Tiểu Ngũ hồi phục nhanh thế à?”



Yến Đại Bảo giơ tay vỗ ngực, “Anh tớ đã ra tay là gạo xay ra cám.”



Lam Anh nhìn cô, động tác xoa bóp tay vẫn chưa dừng lại, hỏi: “Cảm thấy tay đỡ hơn chút nào chưa?”



Yến Đại Bảo được voi đòi tiên, ngồi lên ghế, nói: “Anh Anh, cậu giúp tớ xoa bóp cổ đi.”



Lam Anh không nói gì, giúp Yến Đại Bảo xoa bóp tiếp.



Cô ấy xoa bóp được một hồi thì Yến Đại Bảo đột nhiên giơ tay chống cằm, nhíu mày hỏi: “Anh Anh, nhà cậu ở đâu thế?”



Lam Anh rũ mắt xuống, trả lời: “Ở Thanh Thành.”



Yến Đại Bảo lại nói: “Vậy khả năng đánh nhau của cậu học ở đâu thế?”



“Đi học ở võ quán.”



“Võ quán nào thế?” Yến Đại Bảo lại hỏi.



Lam Anh ho nhẹ một tiếng, “Một võ quán không nổi tiếng, cậu nhất định chưa từng nghe qua.”



Yến Đại Bảo lắc đầu: “Lúc tớ còn nhỏ tớ đã từng đến tất cả võ quán ở Thanh Thành rồi, cậu nói đi, cậu nói thì tớ nhất định sẽ biết.”



Lam Anh thay đổi giọng: “Tớ chỉ học ở đó nửa năm thôi, sau đó cảm thấy học phí đắt quá nên không học nữa.”
Nói cho chính xác là ông đích thân mang điện thoại trả lại của Yến Đại Bảo, sau đó nhân tiện ném điện thoại trả cho Cung Ngũ.



Cung Ngũ nước mắt lưng tròng, ôm lấy điện thoại nhìn Yến Hồi như nhìn thiên thần: “Chú Yến, chú thật là ngầu! Cháu cảm thấy chú nhất định là người dẫn đường mà Phật tổ phái đến. Chú Yến, sau này cháu sẽ là fan não tàn của chú!”



Yến Đại Bảo lạnh lùng, “Tiểu Ngũ, cậu xác định muốn làm fan não tàn của ba tớ à?”



Cung Ngũ cương quyết gật đầu: “Xác định!”



Yến Hồi chán ghét nhìn Cung Ngũ một cái, nói: “Ông đây ghét mày!”



Cung Ngũ tiến về phía trước: “Chú Yến, chú cho cháu làm fan não tàn của chú đi! Cháu tuyệt đối sẽ không nhìn lén chuyện riêng của chú, cũng sẽ ủng hộ tuyệt đối những quyết định anh minh của chú, tuyệt đối sẽ không để người khác nói xấu chú. Chú Yến, chú giống như phụ mẫu tái sinh của cháu vậy...”



Những lời này được nói ra khiến cho Yến Đại Bảo há hốc mồm, “Tiểu Ngũ, cậu có hơi khoa trương quá rồi không?”



Cung Ngũ ôm lấy điện thoại, ấn vào lồng ngực, mím môi: “Đâu có khoa trương đâu, tớ thật lòng thật dạ mà, chú Yến tìm lại bảo vật vô giá cho tớ, sao tớ có thể không cảm ơn chú ấy?”



Yến Hồi tuy không thích cô bé xấu xí này nhưng thấy cô vô tình cứu được Yến Đại Bảo, lại còn thành tâm muốn làm fan não tàn của mình nên ông ta miễn cưỡng mở miệng, “Vậy được rồi, ông đây miễn cưỡng cho phép mày làm fan não tàn của ông, nhưng mà…” Ông ta chỉ vào Cung Ngũ, nói: “Không được phép ức hiếp Yến Đại Bảo!”



Cung Ngũ thề thốt đảm bảo: “Chú Yến, xin chú tuyệt đối an tâm, Yến Đại Bảo tốt với cháu như vậy, sao cháu lại nỡ ức hiếp cậu ấy? Hơn nữa, cậu ấy còn có người ba anh minh uy vũ như chú Yến đây, sao cháu dám ức hiếp Yến Đại Bảo chứ? Chú Yến nói xem có đúng không?”



Yến Đại Bảo bị bản lĩnh tâng bốc ba cô của Cung Ngũ làm cho mắt chữ O mồm chữ A, cô lẩm bẩm nói: “Tiểu Ngũ, sao tớ đột nhiên phát hiện rằng cậu nịnh nọt giỏi thật đấy?”



“Nịnh nọt cái gì chứ? Tớ đang nói lời thật lòng mà, nhìn thấy chú Yến là miệng tớ tự thốt ra đấy chứ. Tớ đang bày tỏ lòng cảm kích đối với chú Yến cậu không biết à? Nịnh nọt là đối với người ngoài, chú Yến giúp tớ tìm lại điện thoại, sao có thể xem chú ấy là người ngoài? Chú Yến nói xem có đúng không?”



Yến Hồi hài lòng gật đầu: “Ông đây vốn hoàn hảo mười phân vẹn mười mà. Yến Đại Bảo, con phải tìm thêm nhiều ưu điểm trên người ba đi. Con xem con bé xấu xí này, chỉ trong phút chốc đã phát hiện ra điểm sáng trên người ba, con phải học theo con bé này, có biết không Yến Đại Bảo?”