Công Tước

Chương 186 : Đôi mắt không nghe lời (4)

Ngày đăng: 18:13 30/04/20


Mười phút sau, Cung Ngũ nhận được cuộc gọi quốc tế của Công Tước đại nhân. Cô căng thẳng cầm điện thoại, suy nghĩ có nên giả vờ không cầm điện thoại hay không, nhưng điện thoại cứ đổ chuông liên tục, An Hổ Phách ngồi phía sau bàn học xoay đầu lại hỏi: “Tiểu Ngũ, sao cậu không bắt máy đi?”



Cung Ngũ “Suỵt” cô ấy một tiếng, “Cậu lo đọc sách đi.” Sau đó lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự một hồi bắt máy.



Công Tước đại nhân gọi video đến.



Cung Ngũ nhìn vào gương mặt mỉm cười của Công Tước đại nhân trong màn hình trên tay.



“Tiểu Ngũ, chúc mừng em đã tìm thấy điện.”



Cung Ngũ vội vàng nói: “Là chú Yến - ba của Yến Đại Bảo tìm thấy. Anh Tiểu Bảo, là Yến Đại Bảo nói với anh sao?”



Công Tước đại nhân mỉm cười: “Là tôi nói với chú Yến vị trí điện thoại của em, định vị hiển thị đến trường em, đương nhiên tôi biết em đã lấy lại được điện thoại.”



Cung Ngũ chậc lưỡi, thì ra bên trong cũng có công lao của Công Tước đại nhân. Cô nhoẻn miệng cười nịnh bợ: “Anh Tiểu Bảo thật lợi hại.”



Công Tước đại nhân cười dịu dàng, hỏi cô: “Gần đây em học quân sự thấy thế nào? Có cơ hội luyện bắn súng không?”



Cung Ngũ cúi mặt xuống, “Đến sờ còn chẳng được sờ, sao có thể luyện được chứ. Nghe nói trước kia có học sinh dùng súng trong giờ quân sự làm người khác bị thương nên năm nay đã hủy phần luyện súng rồi. Mỗi ngày đều bắt bọn em luyện tập. Chân em, tay em, mặt em... ôi, nói tới là muốn khóc mà!”



“Có chuyện gì vui đáng để kể không?”



Lúc nói lời này, Công Tước đại nhân giơ tay đặt điện thoại vào một vị trí cố định, cầm lấy một tách cà phê uống một ngụm.



Đôi mắt Cung Ngũ không khống chế được mà liếc qua, tầm nhìn dừng lại trên tay của anh.



Cô cương quyết lắc đầu: “Không có! Ngoài chuyện tìm được điện thoại thì chẳng có chuyện gì vui cả!”



“Nghe Đại Bảo nói có một vị sĩ quan huấn luyện rất được mọi người yêu thích, Tiểu Ngũ giúp tôi trông chừng Đại Bảo, đừng để nó hồ đồ mà học theo người ta, biến thành cô gái mê trai thì phải làm sao?”
Bộ Sinh đặt ly nước lên bàn, tháo thắt lưng đồ ngủ vứt xuống đất, bước tới đè bà xuống, “Tiểu Ngũ thông minh như vậy, em không cần lo lắng, đó không phải là điều em đã nói sao? Nào, đừng lo lắng cho con bé nữa, chuyên tâm làm chuyện của chúng ta đi.”



Nhạc Mỹ Giảo giơ tay đẩy anh ta ra: “Mai tôi còn phải bay nữa.”



Bộ Sinh mỉm cười, nói: “Không ảnh hưởng gì đâu, tôi tiễn em.” Anh ta đè lên người bà, nhìn vào mắt bà, nói: “Nhà anh vẫn luôn thúc giục, Mỹ Giảo, chúng ta nhanh chóng sinh con có được không?”



Nhạc Mỹ Giảo rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Nếu mang thai thì tôi sinh, không mang thai thì tôi cũng hết cách.”



Bộ Sinh gật đầu: “Được, nếu mang thai thì sinh, nếu không thể mang thai thì tôi sẽ bế một đứa về nhà, tốt nhất là tìm đúng nhóm máu, như vậy thì mấy ông bà ở nhà sẽ không nghi ngờ gì...”



“Bộ Sinh!” Nhạc Mỹ Giảo ngước mắt lên, “Cậu tìm người khác sinh đi.”



Bộ Sinh nghiêng người nằm sang bên cạnh bà, anh ta trầm ngâm một hồi, hỏi: “Tại sao?”



Nhạc Mỹ Giảo mím môi, “Tôi không có ý định sinh con nữa. Cậu tìm người khác sinh đi.”



Tay của Bộ Sinh để trên eo bà nắm chặt lại, sau đó từ từ thả lỏng, anh ta mỉm cười: “Tôi yêu em, em lại muốn tôi tìm người phụ nữ khác để sinh con?”



“Đó là tự do của cậu...”



“Nhạc Mỹ Giảo!” Bộ Sinh cất cao giọng, nhưng sau đó anh ta lại hạ thấp giọng, mỉm cười bất đắc dĩ, nói: “Tôi biết em sẽ nói vậy mà. Tôi không nên cưỡng cầu, còn về chuyện tìm người khác sinh con, giống như em nói, đó là tự do của tôi. Tôi chỉ có một điều kiện, nếu lỡ mang thai rồi thì sinh nó ra có được không?”



Nhạc Mỹ Giảo vẫn định nói, Bộ Sinh giơ tay chạm vào môi bà: “Đừng nói nữa, ngày mai em phải bay ra nước ngoài, tôi không muốn cãi nhau với em, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, nếu mang thai thì sẽ sinh, được không?”



Nhạc Mỹ Giảo nhíu mày, Bộ Sinh nhìn bà chằm chằm, “Hứa với tôi đi Mỹ Giảo, để báo đáp cho em, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ cho Tiểu Ngũ. Hoặc là thêm cả tương lai của Ngôn Đình, người em quan tâm nhất chính là hai anh em chúng, tôi đảm bảo cho tương lai của bọn chúng. Em cho tôi một đứa con, nếu em không muốn nuôi thì tôi sẽ nuôi, tôi chỉ cần đứa con đó do em sinh thôi.”



Nhạc Mỹ Giảo ngẩn ra, nhíu chặt mày, một lúc sau, trước ánh nhìn chăm chú của Bộ Sinh, bà gật đầu, “Ừ.”