Công Tước
Chương 195 : Dạo này bị nóng trong người.3
Ngày đăng: 18:13 30/04/20
Hai người còn đang trò chuyện, bất thình lình đầu bên kia có một người xông đến, gào ầm lên như lửa thiêu mông khỉ, “Yến Đại Bảo!”
“Ba!” Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên, vẫy tay với Yến Hồi: “Con ở đây này!”
“Yến Đại Bảo!” Yến Hồi xông đến, kéo tay Yến Đại Bảo, nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới từ trước ra sau, rồi kiểm tra từ đầu tóc đến móng tay cô, muốn tìm xem có vết thương nào không, “Con có bị thương không? Có thấy đau ở đâu không? Nhanh nhanh, mau đến bệnh viện kiểm tra!”
“Ba đừng lo lắng quá, con không sao cả, con và bạn học đi ra ngoài mua đồ, chỉ có Tiểu Ngũ là thảm thôi.”
Trên mặt Cung Ngũ vẫn còn có vết lem nhem, cô cười tươi rói với Yến Hồi, nói: “Chào chú Yến, Yến Đại Bảo không sao cả, chú yên tâm đi ạ.”
Yến Hồi nhìn cô vẻ mặt ghét bỏ, rồi lại nhìn Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, con không bị thương thật chứ?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Con không sao thật mà!”
Cung Ngũ bình tĩnh ngồi đó, đợi bệnh viện kiểm tra xong mục cuối cùng, cùng đi với cô còn có giảng viên phụ trách trong khoa. Chỉ cần cô không phải trả tiền thì được kiểm tra sức khỏe toàn diện cô cũng không có ý kiến gì, chỉ có điều dạo này số lần cô đến bệnh viện hơi bị nhiều, chỉ mười ngày ngắn ngủi đã phải kiểm tra hai lần rồi.
Kiểm tra xong không có vấn đề gì, giảng viên nọ hỏi: “Tối nay không ở được ký túc xá nữa, phía cảnh sát vẫn còn đang điều tra, ngày mai còn phải hỏi em thêm một số vấn đề nữa. Em cũng đừng quá lo lắng, tối nay em gọi người nhà đến đón về nhà, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai đến trường xử lý tiếp.”
Đã kinh hãi một phen, giảng viên kia cảm thấy lúc này nên ở cùng với người nhà, được cha mẹ an ủi sẽ thoải mái hơn nhiều.
Cung Ngũ hít mũi, lãnh đạm nói: “Em biết rồi, cảm ơn giảng viên, em về trước đây.”
Cung Ngũ lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, có chút phiền muộn, đã gần mười giờ rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại, cô đành phải gọi cho Bộ Sinh. Cung Tứ còn đang chuẩn bị bữa tiệc, có gọi điện cũng không làm thế nào được.
“Ba chẳng lịch sự gì cả!” Sau đó, cô quay đầu cười híp mắt với Bộ Sinh nói: “Chào anh Bộ, đây là ba tôi, tôi phải về nhà với ba đây.” Cô có chút không yên tâm, kéo tay Cung Ngũ sang một bên: “Tiểu Ngũ, cậu không thể vì Bộ Sinh đến đón cậu vào giờ này mà cảm thấy anh ta là anh hùng cứu mĩ nhân đấy nhé. Anh ta chỉ đến đón cậu thôi, rất nhiều người đều làm được, không anh hùng một tí nào cả, biết chưa?”
“Biết rồi.”
Yến Đại Bảo lại dặn dò: “Bây giờ cậu đừng có nhớ đến chuyện anh ta là bạn trai cũ của cậu, cậu phải nhớ anh ta là anh rể hiện tại của cậu, còn là cha dượng tương lai của cậu nữa, cậu không thể giở trò gì trong lúc này được.”
Cung Ngũ giận dữ: “Tớ là loại người đó à?”
Yến Đại Bảo vẫn không yên tâm, “Cậu có thể ăn ké cơm của người khác cơ mà, tớ thấy cậu chính là loại người đó.”
“Con thuyền tình bạn lật rồi.” Cung Ngũ tức giận đùng đùng, đi về cùng Bộ Sinh.
Yến Hồi cũng đưa Yến Đại Bảo về nhà.
Khi Cung Ngũ lên xe, kinh ngạc phát hiện ra lần này Bộ Sinh không đi một mình. Chiếc xe Bộ Sinh ngồi chỉ là một trong số ba bốn chiếc xe đến đây. Khí thế lần xuất hành này khiến Cung Ngũ cảm thấy Bộ Sinh bỗng chốc trở nên đáng sợ hơn rất nhiều.
Cô tò mò hỏi: “Bộ Sinh, hình như anh rất sợ bị bắt cóc à?”
Bộ Sinh cười nói: “Không sợ, nhưng buổi tối đi ra ngoài nhỡ chẳng may gặp phải ai đó, người nhiều sức mạnh cũng giúp ích hơn, đúng không nào?”
Cung Ngũ ngồi trên xe, thả lỏng người, hỏi: “Đây là đường về nhà mẹ tôi à?”
“Không phải, tôi đưa em đến nơi khác.”