Công Tước

Chương 206 : Dụi đầu.4

Ngày đăng: 18:13 30/04/20


Cung Ngũ lại dẫn anh đi tiếp: “Anh Tiểu Bảo, còn đây nữa...”



Rất nhiều công trình kiến trúc của trường học cô đều chỉ biết được một nửa, gặp cái gì biết sẽ nói thật lâu, gặp cái gì không biết sẽ ậm ừ cho qua, may mà Công Tước đại nhân cũng không truy hỏi, chỉ cười nghe cô nói.



Đi dạo một vòng, Cung Ngũ thấy mệt, liền chỉ vào một chiếc ghế hỏi: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ một lát được không, em thấy mệt rồi.”



Công Tước đại nhân gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”



Hai người ngồi lên một cái ghế dưới bóng râm, Cung Ngũ ngáp một cái thật dài. Trưa nào cô cũng phải chợp mắt một lúc, nếu không thì đến chiều lại sẽ buồn ngủ. Hôm nay đi dạo quanh trường cùng Công Tước đại nhân, do hơi hưng phấn quá nên cơn buồn ngủ mới đến muộn. Cung Ngũ cũng thấy mình vẫn ổn, một lúc sau mới mơ màng ngủ mất. Còn ngủ với tư thế gì, ngủ như thế nào thì cô hoàn toàn không nghĩ đến.



Cho đến khi cô bị Yến Đại Bảo gào bên tai nên mới tỉnh dậy.



Cô cúi đầu, dụi mắt, mơ màng hỏi: “Yến Đại Bảo, cậu tan học rồi à?”



Yến Đại Bảo cầm điện thoại đang quay clip, gương mặt nhỏ cười xấu xa, “Tiểu Ngũ, lần này tớ cũng bắt thóp được cậu rồi nhé!”



Cung Ngũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, “Làm gì hả?”



Yến Đại Bảo mím môi, đưa đoạn clip vừa quay được cho cô xem, “Tự cậu xem đi!”



Cung Ngũ nhìn Công Tước đại nhân đang ngồi cạnh, rồi lại nhìn Yến Đại Bảo, nghi hoặc đón lấy chiếc điện thoại. Yến Đại Bảo quay bằng điện thoại, ống kính hơi rung, đến khi ống kính ổn định được, Cung Ngũ mới phát hiện đầu mình đang gối lên vai Công Tước đại nhân.



Cung Ngũ có chút mừng thầm, lại được hời rồi.



Nhưng không đắc ý được bao lâu cô đã đờ mắt đi.



Bởi vì Yến Đại Bảo đến chưa bao lâu thì cô đã tỉnh dậy. Tỉnh dậy không thì không sao, đằng này cô còn không dậy ngay mà nghiêng người đi, dịch cái đầu đang gối lên vai Công Tước đại nhân lên vị trí thân người và hai chân gấp lại của anh, đầu cứ thể dụi vào người anh. Dụi một lúc sau vẫn chưa dậy được, cuối cùng dùng tư thế dụi đầu đó nhoài người ra ngủ tiếp.



Còn biểu cảm của Công Tước đại nhân...



Cung Ngũ muốn chết, đó không phải là cô, tuyệt đối đó không phải là cô!
Công Tước đại nhân xoa đầu cô, “Ngồi đi. Tiểu Ngũ, em ngồi đi!”



Bộ Sinh đứng dậy bắt tay Công Tước đại nhân, “Anh Phí, tôi đã tìm hiểu qua tình hình từ chỗ anh Lý rồi. Mời anh ngồi.”



Nhạc Mỹ Giảo đứng dậy, “Mấy cậu nói chuyện đi.”



Bà đứng dậy kéo Cung Ngũ sang một bên, nhìn cô, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, sau đó hỏi, “Con có bị thương ở đâu không?”



Cung Ngũ biết bà hỏi việc gì, lắc đầu: “Con không, con vẫn ổn, mẹ đừng lo lắng quá.”



“Mẹ có thể không lo được sao?” Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô, “Đang yên đang lành sao lại chỉ có mình con gặp họa?”



“Con cũng không biết tại sao cả.”



Nhạc Mỹ Giảo muốn đánh cho cô một trận, “Con chưa từng nghĩ xem con đã đắc tội ai à?”



Cung Ngũ lắc đầu, “Con nghĩ rồi chứ, con chẳng đắc tội ai cả.”



Nhạc Mỹ Giảo xoa thái dương, “Mẹ lo là người con đắc tội lần trước khi ở câu lạc bộ kia đã quay lại tìm con trả thù rồi.”



Cung Ngũ bỗng trợn tròn mắt lên: “Không phải chứ! Người đó hẹp hòi thế hay sao?”



Nhạc Mỹ Giảo biết ngay là cô sẽ phản ứng thế này, nghiến răng nói: “Sao lại không? Con tưởng là ai cũng như con hết à?”



Cung Ngũ ngửa đầu lên nhìn trời, “Được thôi, mẹ nói chuyện đừng có nghiến răng nghiến lợi như vậy, cứ như thể muốn cắn chết con luôn ấy.”



“Mẹ chỉ muốn cắn chết con, còn hơn để con bị người khác hại chết.”



“Con chỉ là hơi...” Cung Ngũ còn chưa dứt lời, đã bị ánh mắt chỉ muốn giết người của mẹ cô chặn lại.