Công Tước

Chương 212 : Chuyện cắn hạt dưa.5

Ngày đăng: 18:13 30/04/20


Nhạc Mỹ Giảo về phòng, nhìn Bộ Sinh, nói: “Tôi nghi ngờ Tiểu Ngũ đang yêu.”



Bộ Sinh ngẩn người, “Sao em biết?”



“Tiểu Ngũ cứ lén la lén lút trốn một mình trong phòng nói chuyện một mình, còn nói là học tiếng Anh, nó có bao giờ học hành nghiêm chỉnh thế đâu.”



Bộ Sinh cười: “Sao Tiểu Ngũ lại không học hành nghiêm chỉnh được chứ?”



“Đó là vì cậu không hiểu nó. Tạm thời tôi không ra nước ngoài nữa, tôi phải trông chừng Tiểu Ngũ, tránh để nó đi sai đường.”



Bộ Sinh ngẩn người, “Sao vậy?”



“Cậu hỏi nhiều thế làm gì? Có đi ngủ không đây?”



Bộ Sinh cười: “Ngủ, chúng ta ngủ chung.”



Nhạc Mỹ Giảo không thèm để ý đến anh ta, nằm quay vào bên trong, Bộ Sinh dán chặt vào lưng bà, “Không muốn nói thì không nói, tôi không hỏi nữa là được. Động chút là giận dỗi, phụ nữ hay giận dữ nhanh già lắm đấy...”



Nhạc Mỹ Giảo tức giận quay đầu sang định nói nhưng đã bị chặn miệng lại.



Đối với chuyện này Bộ Sinh luôn nhiệt tình hơn Nhạc Mỹ Giảo, chỉ cần có cơ hội thì anh sẽ nghĩ trăm ngàn cách để đạt được mục đích. Cùng với sự lắc lư theo nhịp điệu, lọ thuốc nhỏ ở chân giường cũng đổi hướng khác, cuối cùng vẫn yên tĩnh nằm yên ở đó.



Đến khi động tác hơi ngừng lại, Bộ Sinh nghiêng người nằm bên cạnh bà, một tay đặt lên tay bà, thở hổn hển dán lên cổ bà, giọng nói mang theo chút lười biếng: “Tối mai tôi phải tham gia một bữa tiệc hôn lễ, có lẽ sẽ về muộn một chút. Tôi đã sắp xếp tài xế rồi, em muốn đi đâu thì bảo anh ta đưa em đi.”
Đến khi động tác hơi ngừng lại, Bộ Sinh nghiêng người nằm bên cạnh bà, một tay đặt lên tay bà, thở hổn hển dán lên cổ bà, giọng nói mang theo chút lười biếng: “Tối mai tôi phải tham gia một bữa tiệc hôn lễ, có lẽ sẽ về muộn một chút. Tôi đã sắp xếp tài xế rồi, em muốn đi đâu thì bảo anh ta đưa em đi.”



“Tôi biết rồi...”



Bộ Sinh cười, cánh tay vững chắc vòng ngang ôm lấy bà, “Mỹ Giảo, đừng lo, có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể kết hôn được rồi.”



“Cậu muốn làm gì? Tôi chờ xem đám người nhà họ Bộ nuốt gọn cậu thế nào!”



Bộ Sinh cười, “Sao thế được? Việc tôi muốn làm, không một ai ngăn cản được.”



Nhạc Mỹ Giảo cười nhạo, “Bộ Sinh, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu không có tiền thì cậu đừng đến đây nữa, tôi không nuôi được đàn ông đâu.”



“Đồ phụ nữ không tim không phổi này.” Bộ Sinh hôn từng chút một lên vai bà, “Yên tâm đi, vì người phụ nữ ham tiền như em, tôi sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh như vậy đâu. Em còn thực dụng hơn bất kỳ ai, tôi không đưa tiền cho em được thì chuyện đầu tiên em làm là đá tôi, sao tôi có thể cho em cơ hội đó được chứ?”



Nhạc Mỹ Giảo không thèm nói chuyện với anh nữa, nhắm mắt ngủ.



Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Ngũ và Nhạc Mỹ Giảo cùng ra khỏi nhà, một người đến trường một người đến công ty. Bộ Sinh ở nhà một mình, anh lấy lọ thuốc đó ra, quả nhiên đã ít đi hai viên thuốc.



Người phụ nữ nói một đằng làm một nẻo.



Cổng đại học Thanh Thành, sinh viên vội vã đến lớp như đàn kiến đi về tổ. Cung Ngũ bị kẹp giữa dòng người trên cầu thang, vừa nhìn thấy Yến Đại Bảo và Lam Anh ở ngay trước mắt, cô liền vẫy tay, “Yến Đại Bảo!”



Yến Đại Bảo quay đầu lại, đến khi Cung Ngũ đi đến, cô ấy vui vẻ khoe khoang: “Tớ nhận được quà của anh tớ rồi.”
Yến Đại Bảo quay đầu lại, đến khi Cung Ngũ đi đến, cô ấy vui vẻ khoe khoang: “Tớ nhận được quà của anh tớ rồi.”



“Vậy còn của tớ đâu?”



“Tớ bảo mang đi, nhưng anh tớ nói anh tớ quên mang về nhà rồi, nói trưa nay sẽ mang đến. Anh tớ muốn tự tay đưa cho cậu đấy, hừ, đừng tưởng tớ không biết nhé!”



Trong lòng Cung Ngũ như bị mèo cào, ngứa ngáy khó chịu.



“Chắc chắn là anh Tiểu Bảo quên thật rồi.”



Hạ Chân theo dòng người đi tới, nhìn thấy Yến Đại Bảo liền nhiệt tình khoác vai: “Yến Đại Bảo, phòng các cậu thế nào rồi?”



“Hôm qua thầy trợ giảng bảo bọn tớ về nhà ở mấy ngày, nếu không sẽ sắp xếp cho bọn tớ ở phòng khác ở trường, ba tớ đến đón tớ về nhà rồi.”



Lam Anh không biểu cảm đứng bên cạnh Yến Đại Bảo, tay ôm sách vở, không nói lời nào.



Hạ Chân liếc nhìn Lam Anh, nói: “Lam Anh, sao cậu còn chưa vào lớp giữ chỗ cho Yến Đại Bảo đi? Lát nữa hết chỗ rồi thì phải làm sao?” Cô ta cười, đẩy Lam Anh một cái, nói: “Nhân tiện giữ giúp tớ một chỗ nữa nhé. Cảm ơn cậu!”



Nói xong, cô ta tiếp tục nhiệt tình khoác vai Yến Đại Bảo, “Này Yến Đại Bảo, cậu có muốn ở phòng tớ không, hai chúng ta đều không mập, ngủ chung một giường cũng được.”



Cung Ngũ nổi giận. Sao đột nhiên Hạ Chân lại bất ngờ đối tốt với Yến Đại Bảo như vậy chứ? Chẳng lẽ cô ta định ra tay với Yến Đại Bảo, rồi dần dần nuốt gọn Công Tước đại nhân hay sao?



Cung Ngũ bị Hạ Chân chọc tức, suốt buổi sáng học không vào, bình thường là vua xung phong, nhưng hôm nay lại biến thành quả cà héo ủ dột.



Yến Đại Bảo còn lấy làm lạ, “Tiểu Ngũ, cậu sao vậy hả?”



Cung Ngũ phẫn nộ liếc nhìn cô ấy, rồi lại trừng mắt nhìn Hạ Chân đang ngồi cạnh Yến Đại Bảo, không nói gì.



Sau khi tan học đi gặp Công Tước đại nhân, Yến Đại Bảo đương nhiên cũng đi cùng cô. Cung Ngũ buồn bực suốt buổi sáng, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn. Bởi vì Công Tước đại nhân tặng một món quà cho Cung Ngũ ngay trước mặt Hạ Chân, đó là một bức tranh phong cảnh cỏ hoa rực rỡ. Cung Ngũ sờ thử, cảm giác mấp mô gập ghềnh, cô nhấc lên đặt trước mặt, nghiêm túc xem cẩn thận, bỗng nhiên kêu lên: “Oa!”