Công Tước

Chương 219 : Nhào tới hôn.2

Ngày đăng: 18:13 30/04/20


Công Tước đại nhân không biết bà mẹ thân yêu của mình đang nghĩ gì. Điện thoại anh đang kêu, anh mở điện thoại xem.



Thực ra anh không phải là người không xa được cái điện thoại, đối với anh điện thoại chỉ là một phương tiện liên lạc, nhưng từ sau khi anh tặng một chiếc điện thoại cho một người thì chiếc điện thoại này chưa bao giờ rời tay anh.



Cung Ngũ đang trên lớp, đầu óc còn đang bay vẩn vơ đi đâu, bên tai là tiếng thầy giáo giảng bài ong ong.



Tuy Yến Đại Bảo thích chị dâu tương lai của mình không thông minh lắm để còn tiện bắt nạt, có thể chơi cùng cô còn có thể sinh được cho cô một đứa cháu bụ bẫm đáng yêu, nhưng cô không thích người chị dâu ngốc nghếch một chút nào cả, đứa trẻ sinh ra mà cũng bị ngốc thì phải làm thế nào?



Yến Đại Bảo thở dài thành tiếng, Lam Anh ngồi bên cạnh cô không nhịn được hỏi: “Đại Bảo, cậu sao vậy? Cậu đã thở dài suốt hai tiết học rồi.”



Yến Đại Bảo ảo não nhìn cô ấy, nói: “Tiểu Ngũ bị ngốc rồi. Cậu nhìn đi, cậu ấy cứ thế suốt hai tiết học rồi, chắc chắn là phải thi lại rồi.”



Cung Ngũ lập tức phản bác: “Ai bảo thế? Chắc chắn tớ sẽ thi qua! Chắc chắn tớ sẽ không phải thi lại!”



“Tiểu Ngũ, cậu tỉnh lại rồi à?”



Kết quả Cung Ngũ chỉ phản bác lại câu nói này rồi lại tiếp tục chìm vào thế giới mộng mơ.



Yến Đại Bảo nói với Lam Anh: “Cậu xem cậu xem đi, chính là cái biểu cảm này đấy, cậu ấy cứ cười ngây ngô thế này đấy.”



Lam Anh nghi hoặc nhìn Cung Ngũ: “Có phải Tiểu Ngũ đang yêu không?”



Yến Đại Bảo trợn to mắt: “Sao thế được? Tiểu Ngũ làm gì có cơ hội làm quen với nam sinh nào. Ngày nào cậu ấy cũng ở bên cạnh tớ, tớ chưa hề phát hiện ra cậu ấy ra ngoài hẹn hò với nam sinh nào bao giờ cả!”



“Tớ thấy giống lắm. Trước đây tớ từng gặp một người đang yêu cũng y hệt thế này, vô duyên vô cớ cười ngây ngốc, rồi suốt ngày mơ mơ màng màng. Trong đầu chắc chắn là đang hồi tưởng lại những chuyện ngọt ngào trong quá trình yêu đương của hai người.”



Yến Đại Bảo há hốc miệng, chớp mắt liên tục, có thật không vậy? Không phải đúng không? Dưới sự giám sát của cô mà Tiểu Ngũ cũng có cơ hội yêu đương với người khác được nữa sao? Nhưng mà Tiểu Ngũ mới chỉ ngây ngốc như thế này trong hôm nay thôi.
Cung Ngũ nuốt nước bọt, hình như Công Tước đại nhân hoàn toàn không ý thức được chuyện này. Anh đang hơi nghiêng đầu nhìn về hướng Yến Đại Bảo nói chuyện với cô ấy. Cung Ngũ nuốt nước bọt, ngón tay giả bộ như bất cẩn động đậy một chút, cọ vào ngón tay Công Tước đại nhân.



Công Tước đại nhân không phản ứng, Cung Ngũ lấy hết dũng khí, lại khẽ động đậy, giả bộ lại cọ vào lần nữa.



Công Tước đại nhân vẫn không có phản ứng.



Cuối cùng lá gan của Cung Ngũ cũng lớn hơn, cô dùng khí thế nhanh như chớp nắm thật chặt lấy ba ngón tay ở phía sau của Công Tước đại nhân, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve.



Nắm xong, cô còn lén ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiêng của anh, thấy anh vẫn đang nói chuyện với Yến Đại Bảo.



Cung Ngũ cẩn thận vỗ về trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của mình, còn chưa kịp lấy hơi thì Công Tước đại nhân đã chậm rãi quay đầu nhìn cô.



Cung Ngũ: “…”



Cô ngượng ngùng bỏ tay ra, nói nhỏ: “Anh Tiểu Bảo, em không cẩn thận chạm vào tay anh rồi. Em xin lỗi.”



Công Tước đại nhân ung dung đặt tay mình lên trên đùi, cười nói: “Không sao, Tiểu Ngũ đừng căng thẳng quá.”



Yến Đại Bảo nghiêng đầu qua nhìn: “Tiểu Ngũ, cái đồ nghiện tay này, sao cậu không tranh thủ cơ hội sờ trộm tay anh tớ hả?”



Cung Ngũ: “…”



Cô đã sờ rồi, sờ rồi, sờ rồi...



Sau đó cô lại thấy nuối tiếc, bao giờ mới lại có cơ hội nâng niu bàn tay của Công Tước đại nhân trong tay rồi cẩn thận ngắm nghía nữa đây?