Công Tước
Chương 22 : Cô nghèo
Ngày đăng: 18:11 30/04/20
Cung Ngũ hất cánh tay anh ta xuống, “Không có hứng thú.”
“Haha” Lý Nhị thiếu cười lớn: “Sợ rồi à? Sợ thua chứ gì? Cô cũng chỉ biết ra vẻ ta đây, bốc phét trước mặt mấy người này thôi, có biết câu lạc bộ bida không? Nhà quê như cô, cũng chỉ có thể thi bidaa tự phát ở đây thôi.”
Cung Ngũ xắn tay áo lên, “Anh muốn ăn đòn à?”
“Với dáng vóc bé nhỏ này của cô, có thể đánh thắng ai chứ?” Lý Nhị thiếu nói, rồi khẽ chọc vào sau gáy của cô, “Đồ keo kiệt à, tôi đang muốn giúp cô biết không hả? Nghệ thuật đánh bida không chỉ bấy nhiêu thôi đâu, ra ngoài mở mang kiến thức, cô nói xem có phải không? Đặt cược, thắng một ván hai nghìn.”
Cung Ngũ “Xì” một tiếng quay đầu sang nhìn anh: “Bao nhiêu?”
“Hai nghìn tệ đó. Nếu cô thắng một ván sẽ được hai nghìn, thua cũng chẳng cần cô đền tiền, có dám không?” Hắn mỉm cười dụ dỗ, để lộ hàm răng trắng muốt.
Cung Ngũ nắm chặt tay: “Dám! Có gì mà không dám! Tôi đi!”
Hắn tươi cười hớn hở, “Vậy mới phải chứ. Nào nào, mời anh đây một cây kem đi, dù gì anh đây cũng đã giới thiệu cho cô một con đường phát tài mà.”
Cung Ngũ suy nghĩ một lúc, rồi quay đầu đi đến bên cạnh ông chủ đầu trọc: “Ông chủ, có thể tặng tôi một cây kem không? Dù sao tôi cũng đã giúp ông kiếm được mối làm ăn.”
Còn chưa kể sau khi cô đánh với hai người đó xong thì đã có người đến đánh bida ở quán của ông ta.
Ông chủ đầu trọc hào phóng lấy một cây kem từ trong tủ lạnh ra đưa cho cô: “Cô bé, lần sau đến nữa nhé.”
“Được.” Cung Ngũ cầm cây kem chẳng mất tiền mua, đưa cho Lý Nhị thiếu: “Này.”
Hắn xé ra, cắn một miếng, ngắm nghía vỏ kem: “Nhìn chẳng ra sao nhưng ăn cũng ngon đấy.”
“Còn phải nói.” Cung Ngũ nói: “Tuy rẻ nhưng lại là ngon nhất.”
Hắn vừa ăn vừa nói: “Tôi phải xúi anh tôi mua lại xưởng kem này mới được... ”
Nhạc Mỹ Giảo đột nhiên cúp điện thoại, Cung Ngũ chớp mắt, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Bên cạnh còn có mấy người đang quang minh chính đại nghe lén, Cung Ngũ cất điện thoại đi, hỏi: “Vừa rồi các cậu bảo muốn đi đâu?”
Đoàn Tiêu ở bên cạnh nói: “Câu lạc bộ bida, mở mang kiến thức, mở rộng tầm mắt!”
La Tiểu Cảnh gật đầu phụ họa: “Phải đó, phải đó.”
Một tốp người đi theo Lý Nhị thiếu xuất phát. Xe đua của Lý Nhị thiếu nhìn khá hầm hố, thực tế chỉ có thể chở được một người. Hắn đứng chặn trước cửa ghế phụ, nói: “Xe của bổn Nhị thiếu chỉ có người đẹp mới được ngồi, những người khác tự lo đi.”
Thế là Cung Ngũ đường đường chính chính được ngồi xe xịn, Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh ngồi xe của anh họ Đoàn, xuất phát về hướng câu lạc bộ bida.
Lần đầu tiên Cung Ngũ ngồi trên một chiếc xe xịn như vậy, cô hết sờ chỗ này đến nhìn chỗ kia, lẩm bẩm: “Xe này đắt như vậy, sao lại nhỏ thế chứ? Chẳng thực dụng chút nào.”
Hắn đáp: “Cô đã nghe ai nói xe thể thao thực dụng bao giờ chưa? Quan trọng là khí thế, được nhiều người chú ý như vậy, thật hãnh diện!”
Cung Ngũ lườm anh một cái: “Đồ hư vinh ảo.”
Hắn lườm cô: “Đồ nghèo.”
Cung Ngũ trừng mắt: “Tôi có tiền!”
Lý Nhị thiếu đạp ga, “Chân ga này của tôi còn đáng giá hơn chiếc điện thoại cũ nát của cô đấy.”
Cung Ngũ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh bỉ: “Anh có bản lĩnh như vậy, sao anh không lên trời luôn đi?”