Công Tước
Chương 231 : Nịnh nọt bất thành.4
Ngày đăng: 18:13 30/04/20
Cung Ngũ vui sướng nằm trong bồn tắm, cầm điện thoại trả lời: [Anh Tiểu Bảo, em đã về nhà rồi, còn cắt tóc nữa. Anh về nhà rồi đúng không?]
Công Tước đại nhân: [Ừ. Tôi làm phiền đến Tiểu Ngũ rồi đúng không?]
Cung Ngũ: [Không đâu, em cắt tóc xong rồi. Bây giờ em đang ngâm mình này, thật thoải mái!]
Công Tước đại nhân nhìn hai chữ “ngâm mình” một lúc, sau đó mới trả lời: [Ừ, ngâm mình rất thoải mái. Điện thoại của Tiểu Ngũ chống nước, chẳng may bị rơi xuống nước cũng không sao.]
Cung Ngũ: [Em không để điện thoại bị rơi xuống nước đâu. Đây là quà anh Tiểu Bảo tặng em mà.]
Công Tước đại nhân nghe giọng nói tiếng Anh bập bẹ của Cung Ngũ thì càng cười tươi hơn: [Được. Điện thoại của Tiểu Ngũ sẽ không bị rơi xuống nước.]
Một lúc lâu sau, Cung Ngũ mới trả lời lại, giọng nói nghẹn ngào, buồn bã: [Anh Tiểu Bảo, điện thoại của em vừa bị rơi xuống nước rồi!]
Công Tước đại nhân: “...”
Anh an ủi: [Không sao, coi như là điện thoại của Tiểu Ngũ cũng đi tắm thôi.]
So với khi mới bắt đầu, bây giờ Cung Ngũ và Công Tước đại nhân đã nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều, chủ đề nói chuyện cũng rộng hơn.
Tắm xong, cô cảm thấy bụng hơi đói liền thay quần áo rồi đi ăn, nhưng lại chạm mặt Cung Ngôn Thanh. Cung Ngũ cảm thấy cô và Cung Ngôn Thanh đúng là oan gia ngõ hẹp. Lúc Cung Ngũ đi vào phòng ăn, Cung Ngôn Thanh liếc xéo cô rồi cúi đầu tiếp tục uống canh, coi như không nhìn thấy cô.
Nhưng gương mặt Bộ Sinh vẫn tươi cười, sau khi chậm rãi đi đến phía sau Nhạc Mỹ Giảo, anh ta hỏi: “Người chụp hình đâu rồi?”
“Vừa mới đi ăn. Cậu có chuyện gì? Bây giờ không phải là giờ làm việc sao?”
Bộ Sinh cười: “Tôi đã nói là nhớ em mà.”
Nhạc Mỹ Giảo chán nản, nhìn tầm mắt của những cô gái đang lén lút nhìn đến, bực bội nói: “Cậu thôi đi!” Sợ lát nữa Bộ Sinh giở tính khí nói lung tung, bà vội nói: “Cậu mau quay về đi, lát nữa tôi còn phải chụp hình.”
Bộ Sinh đứng im bất động: “Tôi chỉ nhìn em, cũng không làm phiền em. Hơn nữa, nếu đã chụp hình cho công ty, dù gì tôi cũng là cổ đông của công ty, sao tôi không thể đến chứ?”
Nhạc Mỹ Giảo tức trợn trừng mắt, “Cậu…” Nghĩ đây là công ty, bà cố gắng nén cơn giận sắp bùng phát, mím môi, không nói gì, cất bước đi ra ngoài, “Cậu đi theo tôi!”
Bộ Sinh liền đi theo Nhạc Mỹ Giảo đến phòng làm việc.
Nhạc Mỹ Giảo xoay người, ôm cánh tay nhìn anh ta: “Quy định mới, sau này cậu không được phép đến công ty!”
Bộ Sinh đóng cửa lại, ngón tay ấn khóa cửa lại.
“Cậu khóa cửa làm gì?”