Công Tước
Chương 240 : Yêu đương là chuyện thật ngọt ngào..3
Ngày đăng: 18:13 30/04/20
Không khí ăn cơm rất trầm mặc. Cung Ngũ dè dặt ngồi đối điện với Công Tước đại nhân, không dám ngẩng đầu lên. Đôi chân ngoan ngoãn của cô để dưới bàn bắt đầu hết co lại duỗi, kết quả vừa duỗi ra đã chạm vào cái gì đó.
Đột nhiên trong đầu Cung Ngũ nghĩ đễn cảnh quyến rũ đàn ông dưới bàn trên ti vi hay chiếu. Cô có thể dùng cách đó xin lỗi Công Tước đại nhân được không?
Khi chân Cung Ngũ chạm vào chân mình, tay Công Tước đại nhân hơi khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô.
Cung Ngũ không dám ngẩng đầu nhưng khóe mắt vẫn liếc thấy anh đang nhìn mình.
Một lúc sau, Cung Ngũ lại duỗi chân ra, đá nhẹ một cái. Tay Công Tước đại nhân lại khựng lại, anh lại rũ mắt xuống, tiếp tục dùng bữa.
Í, sao anh Tiểu Bảo không có phản ứng nhỉ? Lẽ nào cô đá nhẹ quá, anh ấy không cảm nhận được.
Cô lại đá giày ra rồi duỗi chân ra, bàn chân nhỏ bé trượt đi trượt lại một vòng trên chân Công Tước đại nhân. Lần này Công Tước đại nhân không buồn ngẩng đầu lên nữa.
Cung Ngũ mím môi, chuyện gì thế này? Lẽ nào như thế cũng không được? Cô hơi trượt người xuống, để khoảng cách của mình gần Công Tước đại nhân hơn một chút rồi sau đó duỗi dài chân ra. Lần đầu tiên không với tới, lần thứ hai với tới rồi nhưng Cung Ngũ lại cảm thấy không giống như chạm vào đôi chân anh, có vẻ cô duỗi quá dài, qua chân anh luôn.
Cung Ngũ cắm đũa lên bàn, đôi chân tập trung tinh thần chạm vào chân Công Tước đại nhân: Anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo, anh không thèm để ý đến em à?
Công Tước đại nhân không thể nhịn được nữa, túm lấy chân cô.
Cung Ngũ mở to mắt: Anh Tiểu Bảo, Anh Tiểu Bảo…
Công Tước đại nhân: “Tiểu Ngũ, ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
Yến Đại Bảo nghiêng đầu: “Tiểu Ngũ, cậu không ngoan ngoãn ăn cơm mà làm gì thế hả? Cậu không đói à?”
Công Tước đại nhân: “...”
Cung Ngũ liếc nhìn Công Tước đại nhân xem anh có đi rửa tay hay không. Nhưng cô phát hiện, sau khi dùng bữa xong, Công Tước đại nhân mới đi rửa tay.
Cung Ngũ chẹp miệng, vậy mà vẫn có thể ăn tiếp được. Ăn xong, Cung Ngũ mím môi đi sau Công Tước đại nhân, Yến Đại Bảo liên tục quay đầu lại nhìn cô, tỏ ra vui sướng khi cô đau khổ. Yến Đại Bảo thấy Tiểu Ngũ khá sợ anh cô. Mỗi lần trước mặt anh cô, Tiểu Ngũ đều rất ngoan, còn ra vẻ thục nữ.
Cung Ngũ bĩu môi, nhìn chằm chằm bóng lưng của Công Tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo.”
Công Tước đại nhân quay đầu lại, Cung Ngũ nở nụ cười tươi như hoa: “Anh Tiểu Bảo, tối nay anh có bận không? Em mời anh ăn cơm nhé! Em ăn chùa của anh bao nhiêu bữa rồi, cũng phải mời anh một bữa chứ, đúng không?
Yến Đại Bảo ôm cánh tay: “Tiểu Ngũ, thế còn tớ thì sao?”
Cung Ngũ nói: “Đương nhiên cậu cũng phải cùng đi rồi. Cậu là bạn tốt của tớ mà.”
Công Tước đại nhân chỉ nhìn Cung Ngũ, không lên tiếng.
Đến tối, Yến Hồi lại gào lên nhảy ra trực tiếp dẫn Yến Đại Bảo về nhà, Yến Đại Bảo nói to: “Ba, tối nay con có việc, Tiểu Ngũ nói muốn mời con ăn cơm…”
“Ngày nào ba cũng mời con ăn, ai thèm một bữa cơm của con bé xấu xí kia chứ? Về nhà cùng ba, nếu không ba sẽ treo cổ chết trước cửa phòng con, dây thừng ba cũng mua sẵn rồi!” Yến Hồi mặt dày nhõng nhẽo, rốt cuộc cũng lôi được Yến Đại Bảo về nhà.
Lúc này chỉ còn lại hai người là Công Tước đại nhân và Cung Ngũ. Cung Ngũ hít mũi, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, đây không phải giống cảm giác hẹn hò sao? Phải làm sao đây?
“Anh Tiểu Bảo, em vào nhà vệ sinh một lát.”
Cô quá căng thẳng nên hơi buồn tiểu.
Công Tước đại nhân cười: “Đi đi.”
Cung Ngũ vội vàng chạy té khói vào nhà vệ sinh giống như con thỏ nhỏ bị chim ưng truy đuổi.