Công Tước

Chương 257 : Giở trò lưu manh.5

Ngày đăng: 18:13 30/04/20


Ở kí túc xá an ủi Yến Đại Bảo một lúc, Cung Ngũ cầm điện thoại và sách chạy đến cửa sổ nói chuyện với Công Tước đại nhân.



Cung Ngũ: [Anh Tiểu Bảo, em có một chuyện mắc cười muốn kể cho anh nghe.]



[Chuyện gì thế?]



[Vừa rồi em và Yến Đại Bảo ra ngoài mua đồ ăn, trên đường quay về gặp phải một tên biến thái cởi đồ khoe “hàng” còn cười với bọn em. Sau đó, hắn bị em và Yến Đại Bảo đánh cho một trận, ngồi khóc tu tu.]



[Vừa rồi? Tiểu Ngũ và Đại Bảo có bị thương không?]



Anh vừa gửi tin nhắn thoại này đến, Cung Ngũ còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã đổ chuông. Cung Ngũ nhìn chằm chằm bốn số cuối biết là Mr. Con Lười gọi đến.



Cô nghe máy: “Alo, anh Tiểu Bảo!”



Công Tước đại nhân đáp lại một tiếng, sau đó hỏi: “Tiểu Ngũ và Đại Bảo có bị thương không?”



“Không ạ. Em và Yến Đại Bảo rất lợi hại.” Cung Ngũ hào hứng nói: “Bọn em vẫn ổn, chỉ có tên biến thái kia là thảm thôi. Hắn bị đánh một trận, khóc lóc thảm thiết, còn nói em và Yến Đại Bảo là lưu manh. Một tên đàn ông to xác nói như vậy mà không biết ngượng. Chẳng qua bọn em chỉ muốn xem phía dưới của hắn thôi mà, có gì ghê gớm đâu…”



“Khoan đã!” Công Tước đại nhân ngắt lời cô, hỏi: “Vừa nãy Tiểu Ngũ nói muốn xem phía dưới của hắn là có ý gì?”



Cung Ngũ ý thức được vừa rồi mình nói lỡ mồm, vội chuyển chủ đề: “Ôi dào, hắn bị Yến Đại Bảo đánh một trận, ngồi khóc, bọn em muốn xem hắn có bị thương đằng sau không thôi mà…”



Công Tước đại nhân không dễ bị gạt như vậy, anh truy hỏi: “Hắn ta không mặc quần áo, có đúng không? Cho nên Tiểu Ngũ và Đại Bảo muốn xem là xem cơ thể của hắn ta đúng không?”



Cung Ngũ: “...”



Cô mím môi. Cái miệng ăn hại này của cô, vừa rồi sao lại nói bô bô hết ra chứ? Giờ thì hay rồi, bị anh Tiểu Bảo biết được cô muốn xem cơ thể của đàn ông, phải làm sao đây?



Cung Ngũ cảm thấy dường như áp suất không khí giảm hẳn, thật khó thở.



“Anh Tiểu Bảo.”



“Ừ.”



“...”



Anh Tiểu Bảo tức giận rồi, quả nhiên anh ấy tức giận rồi!



“Anh Tiểu Bảo, anh đừng tức giận mà! Thật ra em và Yến Đại Bảo đều không nhìn thấy gì. Cô ấy cảm thấy hắn ta quá xấu, giờ đang bực bội trong phòng kìa.” Nói xong, Cung Ngũ lại muốn vả vào miệng mình. Nói cái gì không biết, cái gì mà không nhìn thấy sao lại biết quá xấu? Lần này thì phải làm sao?




Công Tước đại nhân đâu biết ở bên này Cung Ngũ đang suy nghĩ không đứng đắn, anh chỉ cười đáp: [Anh cũng thích Tiểu Ngũ nhất.]



[Anh Tiểu Bảo, em muốn thi một lần là qua, tuyệt đối không muốn thi lại.]



[Vậy Tiểu Ngũ phải cố lên mới được.]



[Vâng, nhất định em sẽ cố găng.]



Nói chuyện với Công Tước đại nhân xong, cô cầm điện thoại quay về ký túc. Vừa đi đến cửa phòng kí túc của mình, đã nghe thấy phòng bên cạnh có người đang khóc. Cung Ngũ hóng hớt thò đầu sang phòng 305, thấy Tần Tiểu Ngư đang nằm sấp trên đống mỹ phẩm khóc lóc. Nữ sinh cùng phòng đang ở bên cạnh mắng mỏ: “…Tần Tiểu Ngư, cậu đứng khóc nữa! Không phải chỉ là một tên đàn ông thối tha thôi sao? Thật không hiểu đàn ông bây giờ nghĩ gì. Bạn gái yêu ba năm không bằng đứa con gái ngủ với hắn một đêm. Từ lúc nhập học cậu đã bán cái nọ bán cái kia, tiền bán được đều gửi cho hắn làm tiền sinh hoạt phí. Hắn thì hay rồi, bên này lấy tiền của cậu, bên kia thì ngủ cùng người phụ nữ khác. Loại đàn ông như vậy, cậu cần hắn làm gì nữa?”



Tần Tiểu Ngư khóc lóc nói: “Tớ đã yêu anh ấy ba năm, khi đó bọn tớ tốt đẹp như vậy… Tớ cảm thấy mình còn ít tuổi, sợ mang thai nên tớ vẫn luôn không đồng ý. Khi đó, anh ấy cũng nói như vậy rất tốt, nhưng không ngờ… bọn tớ lại không đỗ cùng một trường đại học. Mới qua nửa học kỳ, anh ấy đã không chịu được cám dỗ, phản bội tớ… Anh ấy coi tình cảm trước đây của bọn tớ là gì chứ!”



Cung Ngũ hóng hớt vịn vào khung cửa, không nhịn được nói một câu: “Còn có thể là gì chứ? Chắc chắn là coi là rác rồi. Nhưng bản thân hắn ta cũng là thùng rác, hai người thật xứng đôi. Cậu và tên đàn ông thối tha kia của cậu đứng là trời sinh một cặp.”



Tần Tiểu Ngư ngây người, phát hiện là Cung Ngũ, cô ta lại nằm bò xuống khóc tiếp: “Cậu hiểu cái gì chứ? Cậu đã yêu bao giờ đâu! Sao cậu hiểu được nỗi đau lòng của tớ? Tớ yêu anh ấy, liều mạng kiếm tiền vì anh ấy…”



“Cho nên cậu đúng là đồ ngốc! Tớ còn tưởng rằng cậu thích tiền nên mới muốn kiếm tiền. Thì ra là não cậu bị thiểu năng nên mới kiếm tiền. Hừ, sau này đừng nói chuyện với tớ nữa.”



Cung Ngũ rụt đầu lại, nghĩ ngợi về lời của Tần Tiểu Ngư, không phục: “Ai nói tớ chưa yêu ai chứ? Hừ, tớ từng có vị hôn phu rồi đấy, cũng đã yêu đương.”



Sau đó cô vui vẻ chạy về phòng kí túc, quả nhiên trên đời này có người đắc ý thì cũng có người không được như ý.



***



Thứ bảy, Cung Ngũ quay về nhà họ Cung để tránh người nhà họ Cung lắm lời. Cô xuống xe ở dưới chân núi Cung Thành, chầm chậm đi lên núi. Cung Ngũ nhìn thấy Cung Ngôn Thanh ngồi trong xe, cô ta làm lơ cô luôn, lái xe thẳng lên lúi.



Mẹ kiếp! Cung Ngũ tức đến vẹo mũi, có xe giỏi lắm sao? Nhìn thấy cô cũng không nói cho cô đi nhờ. Bọn họ quên rằng dù sao cô cũng là cổ đông trong dự án này của nhà họ Cung sao?



Quả nhiên bám được vào Bộ Sinh giống như một bước lên thành phượng hoàng.



Cung Ngũ tức điên người chạy chậm lên núi. Lúc cô chạy đến cổng lớn nhà họ Cung thì Cung Ngôn Thanh đã vào nhà từ lâu.



Cung Ngũ cảm thấy hình như cô ta lùn đi rồi. Sau khi quan sát cẩn thận, Cung Ngũ phát hiện cô ta đi giày đế bằng, phong cách cũng khác hẳn. Trước đây không phải có một thời gian Cung Ngôn Thanh ăn mặc trang điểm theo phong cách lẳng lơ yêu tinh sao?



Đây là do cô ta đột nhiên bị kích thích, muốn làm nàng dâu hiền thực phép tắc của nhà giàu à?