Công Tước

Chương 26 : Phế phẩm giá trị liên thành

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


Bộ Sinh thở dài: “Vị hôn thê bé nhỏ của tôi hình như có chút hiểu lầm với tôi rồi. Chi bằng đợi lát nữa ăn cơm xong, chúng ta gặp riêng giải quyết triệt để hiểu lầm này có được không?”



“Ai có hiểu lầm với anh chứ?” Cung Ngũ bĩu môi, lườm anh một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.



Bộ Sinh mỉm cười, đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc bù xù trên đỉnh đầu cô. Cung Ngũ cảnh giác ngẩng đầu: “Anh làm gì vậy?”



“Ngoan, đừng khẩn trương, ngoan ngoãn ăn cơm là được.” Cánh tay Bộ Sinh đặt trên lưng ghế của Cung Ngũ, anh hơi nghiêng người như thể không có ý định dùng bữa. Quản gia cẩn thận bày một bộ bát đũa trước mặt anh ta, “Ngài Bộ, mời dùng.”



Bộ Sinh chỉ khẽ gật đầu, rồi lại tiếp tục dồn toàn bộ ánh mắt lên người Cung Ngũ.



Cung Truyền Thế cười ha hả nói: “Bộ Sinh và Tiểu Ngũ bên nhau như thế nào rồi? Bình thường Tiểu Ngũ hơi bướng bỉnh một chút, Bộ Sinh phải bao dung hơn với Tiểu Ngũ nhà ta. Tiểu Ngũ, con cũng vậy, có vị hôn phu tốt như Bộ Sinh, bản thân con cũng phải hiểu chuyện một chút, có biết không?”



Cung Ngũ âm thầm trợn mắt. Cung Tứ ở đối diện cẩn thận đá cô một cái, ý bảo cô nghe lời một chút. Cung Ngũ bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.



Cung Ngôn Thanh ngồi bên cạnh cô vẫn luôn rũ mắt. So với động tác của Cung Ngũ, động tác của cô ta tao nhã ung dung, đối với mọi thứ xung quanh đều không có hứng thú lắm, dáng vẻ vô cùng cao ngạo lạnh lùng.



Cung Ngũ cảm thấy từ đầu đến chân người chị này của cô đều là diễn. Mỗi một câu Bộ Sinh nói, cô ta đều dựng lỗ tai lên nghe, nghe xong khóe môi lại rũ xuống. Một nỗi buồn thoáng qua nhưng Cung Ngũ vẫn có thể cảm nhận được.



Thế nên cô ngồi thẳng lưng, tròng mắt đảo sang nhìn Cung Ngôn Thanh, sau đó lại chuyển sang nhìn Bộ Sinh. Đột nhiên cô nghiêng đầu, ghé sát vào tai Bộ Sinh, nói: “Này!”



Bộ Sinh hơi nghiêng đầu sang, trong mắt mang theo vài phần ý cười: “Sao vậy?”



“Tôi cảm thấy…” Cung Ngũ mỉm cười hì hì nói: “Hình như chị ta đang thầm thích anh.”



Bộ Sinh liếc nhìn Cung Ngôn Thanh, mỉm cười nói với Cung Ngũ: “Tôi đang thầm thích em.”




Cung Ngũ không muốn đưa Bộ Sinh đi tản bộ chút nào. Cô vừa mới ăn xong chỉ muốn nằm trên giường thôi, vừa khỏe vừa không lãng phí thức ăn, tản bộ cái gì chứ?



Nhưng sau khi nghe Cung Truyền Thế nói xong, cô cũng không phản bác, đứng lên rời đi. Bộ Sinh chào mọi người trong phòng, rồi theo cô rời khỏi phòng ăn.



Hai người vừa rời đi, mọi người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm.



Cung Ngôn Giang đưa tay chống đầu: “Ba, sau này nhà chúng ta sẽ tách ra khỏi nhà cũ à?”



Cung Truyền Thế trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: “Bây giờ ông nội các con bắt chúng ta tách ra là vì chúng ta đã liên lụy toàn bộ Cung gia, nhưng lại vì Bộ Sinh trong cái rủi có cái may, một khi hạng mục khởi động, chúng ta ít nhất có nửa năm quỹ vốn eo hẹp... ”



“Ba, mười triệu tiền nợ Tiểu Ngũ không phải đã đổ lên trên đầu chúng ta sao?” Cung Ngôn Thanh đột nhiên hỏi: “Chúng ta còn có tiền quỹ để khởi động hạng mục sao?”



Cung Truyền Thế nhìn cô, “Ngôn Bồng không nói với các con sao? Bộ Sinh đã hứa sẽ cho chúng ta vay mười triệu để quay vòng, như vậy xem như có thể giải quyết việc khẩn cấp trước mắt rồi.”



Cung Ngôn Thanh mím chặt môi: “Nếu không phải Tiểu Ngũ nhiều chuyện, chúng ta vốn không cần bồi thường mười triệu này!”



Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang đều không nói gì, trong lòng đương nhiên cũng trách Cung Ngũ nhiều chuyện. Song hai người họ là anh trai, nói ra những lời này có vẻ không rộng lượng lắm. Cung Ngôn Thanh nói ra, bọn họ cũng không phản bác.



Cung Tứ quét mắt nhìn bọn, sau đó lên tiếng: “Chị Cả đừng quên, nếu không có Tiểu Ngũ, chúng ta vốn không nhận được hạng mục này.”



Cung Ngôn Thanh mở miệng định phản bác, nhưng Cung Truyền Thế đã lên tiếng trước: “Được rồi, chuyện này đừng nhắc lại nữa, làm người phải nhìn về phía trước. Tiểu Ngũ đã là người trong nhà, suy nghĩ cho gia đình cũng là đương nhiên. Các con cũng đừng nhắm vào con bé, dù sao con bé vẫn còn nhỏ, không giống với các con.”