Công Tước

Chương 28 : Tiêu tiền như nước vì hồng nhan

Ngày đăng: 18:11 30/04/20


Ngày hôm sau trời vừa sáng, Cung Ngũ đã thức dậy. Cô lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên đi kiếm tiền, kích động đến không ngủ được.



Sáng sớm đã thức dậy, ăn sáng xong liền nằm bò trên giường trong phòng mình đọc sách.



Trên kệ sách trong phòng cô chỉ bày có mấy quyển sách, không phải sách giáo khoa mà là sách liên quan đến bida.



Lúc cô còn nhỏ đã thích đánh bida rồi, người còn chưa cao bằng bàn bida đã kiễng mũi chân lấy cơ chọc chọc bi. Lúc học tiểu học cô trốn học, chạy đến một phòng bida xem người ta đánh, thỉnh thoảng đánh một ván với những người đến đó một mình, lập tức khiến mọi người kinh ngạc.



Thật ra lúc đó vốn đánh cũng chưa được tốt, nhưng so với những người khác đã khá hơn nhiều rồi.



Ông chủ phòng bida là một vận động viên bida chuyên nghiệp đã nghỉ thi đấu, nhìn thấy hạt giống tốt như vậy ông ta cũng rất chú ý. Sau đó, Cung Ngũ lại đến, ông ta còn chỉ dạy nhiều điều. Cô đã học được rất nhiều kiến thức từ ông ta. Ông ta còn từng đi tìm Nhạc Mỹ Giảo năm sáu lần, một lòng một dạ muốn bồi dưỡng Cung Ngũ, nhưng Nhạc Mỹ Giảo kiên quyết không đồng ý. Nếu thật sự học, con gái sẽ không thể ở bên cạnh bà nữa, một phần là không nỡ nhưng chủ yếu vẫn là cảm thấy không đáng tin.



Cung Ngũ lúc đó còn nhỏ, chỉ cảm thấy chơi vui, cũng không muốn rời xa mẹ, chuyện này cứ thế mà bỏ qua.



Ông chủ phòng bida vì chuyện này đã tiếc nuối rất nhiều lần. Cung Ngũ đến chơi là ông chỉ dạy nhiều điều, còn tặng cho cô những quyển sách liên quan đến kỹ xảo trên bàn bida mà sau khi nghỉ thi đấu ông đã biên soạn.



Kiểu sách tặng miễn phí này Cung Ngũ rất sẵn lòng đón nhận, lúc ở nhà rảnh rỗi thì lấy ra xem.



Bộ Sinh cũng xem như rất đúng giờ, có người đến báo với Cung Ngũ, cô vội nhét quyển sách trở lên kệ, khoác ba lô vội vã chạy ra ngoài.



Bộ Sinh ngồi đợi trong xe, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy cô chạy ra. Không đợi tài xế, cô đã tự mình lạch cạch mở cửa, vừa chui đầu vào trong đã nói: “Đi thôi đi thôi, tôi sợ đến trễ.”




Cung Ngũ đi theo phía sau Bộ Sinh, cảm thấy Bộ Sinh quả là bại gia chi tử. Người có tiền cũng không thể lãng phí tiền như vậy chứ, năm mươi vạn một tấm thẻ năm, còn nói đây là đã giảm giá, nếu còn không giảm giá, không phải hơn một trăm vạn một năm sao!



Làm thẻ xong, Bộ Sinh lại nhìn sang các cô gái trẻ đang tất bật bên bàn bida của mình, đột nhiên anh nhìn sang giám đốc Hứa, nói: “Phải rồi giám đốc Hứa, kia là đồng phục bắt buộc sao?”



Giám đốc Hứa tỏ ra sửng sốt, sau đó liền hiểu ra. Chắc vì Bộ Sinh cảm thấy trang phục của các bảo bối bàn bida quá sexy, không muốn vị hôn thê của mình ăn mặc như thế, ông có chút khó xử nói: “Thật ra trang phục của mấy cô gái này là do người ta tài trợ. Ngài Bộ, ngài xem phía sau trang phục còn có quảng cáo nữa, người ta cảm thấy như thế mang lại hiệu quả tốt... ”



Ông ta còn chưa nói xong, Bộ Sinh đã trực tiếp mở miệng: “Sau này có thời gian tôi cho người đến đo kích cỡ, tôi sẽ tài trợ trang phục.”



Đôi mắt xinh đẹp của Cung Ngũ lại một lần nữa trợn tròn. Cái tên coi tiền như rác này, sao lại làm thế chứ?



Giám đốc Hứa rất vui mừng. Trang phục của họ quả thật cũng nên đổi rồi, kiểu này là kiểu năm ngoái, nhà tài trợ cũng không chủ động nói năm nay thế nào, bọn họ đang định tìm nhà tài trợ năm ngoái bàn bạc lại. Trang phục này mỗi năm đều thay đổi mới có cảm giác mới lạ. Thần tài gia tự tìm đến cửa, ông chủ Bộ Sinh tiếng tăm lẫy lừng mà.



Kiểu vung tiền như rác vì hồng nhan này, giám đốc Hứa xem như được mở mang tầm mắt rồi.



Ông ta liếc nhìn Cung Ngũ. Hôm đó đến cùng là Lý Nhị thiếu, hôm nay đến cùng là Bộ Sinh, không nhìn ra cô bé này lại có bản lĩnh như vậy, xung quanh đều là các anh chàng đại gia đẹp trai.



Ngày đầu tiên Cung Ngũ đến thực tập làm quen môi trường, người đến cổ vũ ngoài Bộ Sinh còn có Nhị thiếu Lý Tư Không.



Cô đứng trong phòng kính, trên tay cầm miếng vải lau những quả bi trên bàn số 9. Cuối cùng cô dùng giá ba chân cố định lại, bi trắng đặt ở giữa, đứng ở đây quả nhiên nhìn thế nào cũng thấy đẹp, sau đó liền nghe sau lưng truyền đến một giọng nói: “Đồ keo kiệt, cũng tích cực ghê nhỉ!”