Công Tước
Chương 289 : Không vui gì hết!.1
Ngày đăng: 18:14 30/04/20
Lý Tư Không suýt nữa thì tức hộc máu, “Cô đang trù ẻo tôi chết sớm hả?”
“Không có, tôi chỉ đùa thôi mà, hehe…”
Sau khi có bài học Công Tước đại nhân vừa nói, cô kiên quyết không nhắc đến tên Lý Tư Không để tránh cho Công Tước đại nhân lại cảm thấy cô đang lăng nhăng với người đàn ông khác. Thực ra cô cũng rất vô tội, cậu hai Lý đã rất lâu không gọi điện cho cô, đột nhiên lại gọi đến vào đúng lúc này.
“Tôi không gọi cho cô thì cô cũng không biết gọi cho tôi hỏi thăm một câu được à? Lương tâm của cô bị chó ăn rồi à?” Lý Tư Không mắng Cung Ngũ, “Đồ không có lương tâm, gọi cô là đồ kẹt sỉ không sai tí nào, chỉ có tí tiền điện thoại mà cũng tiếc thì bao giờ mới giàu được? Công việc của cô là do tôi tìm giúp đấy, cô quên rồi à?”
“Tôi không làm công việc đó nữa rồi. Vốn dĩ tôi còn muốn giấu mọi người đi làm nhưng mẹ tôi không cho tôi đi, tôi đã nói với giám đốc Hứa là không làm nữa, tiền lương cũng thanh toán xong hết rồi.”
“Có chuyện gì mà cô không làm nữa?” Lý Tư Không buồn bực trong lòng, Cung Ngũ là kẻ ham tiền, sao cô lại nỡ bỏ việc không làm nữa được chứ?
Cung Ngũ thở dài, nói: “Nói ra thì dài nên tôi không nói đâu, tóm lại là do tôi xui xẻo thôi...”
Nói được mấy câu, đột nhiên Cung Ngũ nhớ ra khó lắm cô với Công Tước đại nhân mới gặp nhau nên vội nói: “Ôi chao, đột nhiên tôi nhớ ra còn có một chuyện quan trọng phải làm, tôi cúp máy đây, bye bye!”
Nói xong cô cúp máy cạch một cái với tốc độ ánh sáng.
Lý Tư Không: “…”
Anh ta nhìn điện thoại mắng: “Đồ kẹt xỉ cô đợi đấy! Cái đồ không có lương tâm này, cái đồ lương tâm bị chó ăn!”
Một người Gaddles đen nhẻm đứng trước mặt anh ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình, đợi Lý Tư Không tắt máy, người đó đành dè dặt hỏi: “Thưa anh, anh đã dùng xong rồi, bây giờ anh đã trả lại điện thoại cho tôi được chưa?”
Cung Ngũ lại híp mắt hỏi tiếp: “Tôi giúp anh thì có được lợi lộc gì?”
Bộ Sinh cười: “Em muốn gì cũng được. Hay là tôi giúp em mở dịch vụ hiển thị cuộc gọi đến hàng tháng, để em biết ai gọi điện cho em.”
“Hàng tháng anh đưa số tiền đó cho tôi là được, tôi không muốn mở. Tôi muốn tiết kiệm tiền.”
Bộ Sinh: “…”
Cung Ngũ tắt máy, thở một hơi thật dài, “Anh Tiểu Bảo, hình như em sắp có em trai hay em gái nữa rồi.”
Khi nói câu này, trên mặt cô xuất hiện nỗi bi thương nhàn nhạt, có sự mất mát và lo lắng vô cùng, nhưng nói xong, cô lại có chút cảm giác may mắn như trút được gánh nặng.
Công Tước đại nhân kéo cô ngồi lên trên đùi mình, “Chúc mừng Tiểu Ngũ, cuối cùng em cũng có em chơi cùng rồi.”
“Có gì đáng để chúc mừng đâu có chứ, em lớn thế này rồi mà còn có em trai hay em gái thì có chơi được cùng không? Cách bao nhiêu tuổi như vậy...” Cô thở dài, nhưng rồi lại cố gắng tỏ vẻ nhẹ nhõm nói: “Sao em cứ có cảm giác như là mẹ em bị người ta cướp đi mất vậy nhỉ?”
Công Tước đại nhân sửng sốt, “Cô Nhạc... tái hôn rồi à?”
“Vẫn chưa...” Cung Ngũ lắc đầu, cô không hề muốn nói ra, nhưng tâm trạng đã khá hơn nhiều, vẻ mặt vui vẻ thoải mái khi kết thúc cuộc trò chuyện với Bộ Sinh khi nãy cũng tan biến hết.