Công Tước
Chương 293 : Không vui gì hết!.5
Ngày đăng: 18:14 30/04/20
Đương nhiên sau khi Bộ Sinh quay về phòng bệnh thì thấy hết thú vị nữa, bởi vì Nhạc Mỹ Giảo đang trao đổi với bác sĩ, yêu cầu ra viện, “Tôi không có bệnh, tại sao tôi phải nằm viện? Bộ Sinh có bệnh, giờ cả mấy người cũng có bệnh rồi phải không? Chẳng lẽ tôi đang khỏe mạnh bình thường thế này mà các người định giam cầm tôi hay sao?”
Bộ Sinh xông tới: “Mỹ Giảo!”
“Ngài Bộ, cuối cùng ngài cũng về rồi, cô Nhạc cứ nhất quyết đòi xuất viện...” Bác sĩ đầu đầy mồ hôi, người phụ nữ này quá hung dữ, anh ta sắp không trụ được nữa rồi.
Bộ Sinh kéo Nhạc Mỹ Giảo, “Mỹ Giảo, có chuyện gì thì em nói với tôi đây này.”
“Nói cái gì mà nói?” Ngoài đối tác hợp tác làm ăn ra, Nhạc Mỹ Giảo không nể mặt ai bao giờ, “Tôi với cậu thì có gì để nói chứ? Tôi muốn về nhà, cậu có hiểu không hả?”
Bộ Sinh liếc nhìn bác sĩ, bác sĩ vội vàng rời đi chỗ khác, Nhạc Mỹ Giảo muốn đuổi theo nhưng đã bị Bộ Sinh kéo lại: “Mỹ Giảo, em vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Nhạc Mỹ Giảo bị Bộ Sinh kéo vào bên trong, bà lạnh mặt lại, ôm cánh tay, nói thẳng: “Tôi không muốn sinh con, cậu thích tìm ai sinh thì tìm!” Bà nhướn mày liếc nhìn Bộ Sinh rồi cười nhạo, “Đúng rồi, tôi nghe nói bạn gái cũ của cậu hình như có thai rồi đấy. Cô ta sinh con cho cậu là vừa đẹp, tôi đã từng này tuổi rồi, không còn tâm tư sinh đẻ gì nữa, cảnh nuôi con mọn vất vả khổ cực tôi chịu một lần là đủ rồi…”
“Em không cần phải vậy!” Bộ Sinh quỳ xuống, nắm lấy tay bà: “Tôi không cần em trông con, em chỉ cần sinh con cho tôi là được rồi, tôi đảm bảo không bắt em phải trông con nuôi con. Nếu như em muốn thì tôi sẽ bế con cho em xem, nếu em thấy phiền thì tôi sẽ đưa đi, tôi thề tuyệt đối sẽ không để con làm phiền đến em. Mỹ Giảo, coi như tôi cầu xin em đi, chúng ta sinh đứa bé này ra đi có được không?”
Nhạc Mỹ Giảo ngồi xuống rồi nhìn từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo.
“Em còn nhớ điều kiện kết hôn em nói trước kia không? Tôi đồng ý! Cho dù là công chứng hay là hợp đồng, tôi đều đồng ý hết! Còn riêng điều kiện liên quan đến chuyện em có người khác thì đừng hòng nghĩ đến!”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn anh ta như nhìn kẻ thần kinh, “Cậu quên uống thuốc à?”
Bộ Sinh cười, “Mỹ Giảo, em đừng quậy nữa, tôi cần con, em cần tiền, chúng ta đều được như nguyện vọng rồi, có đúng không nào?”
Cung Ngôn Thanh dùng khăn choàng bọc đầu lại, mở cửa xe bước ra, nói với lái xe, “Anh lên trước đi.”
Sau đó cô ta đi về phía Cung Ngũ.
“Chị Ba có chuyện gì thế?”
Thực ra Cung Ngũ cũng thấy khâm phục Cung Ngôn Thanh, xảy ra chuyện động trời như vậy mà cô ta vẫn còn tiếp tục ở lại Thanh Thành được.
Cung Ngôn Thanh nhìn Cung Ngũ, khóe môi cong lên, nói: “Chị vừa đến bệnh viện kiểm tra xong, Tiểu Ngũ đi đâu về đấy?”
Cung Ngũ nhíu mày, “Đi ra ngoài chơi.”
Cung Ngôn Thanh liếc nhìn cô, đi về phía trước, “Trong bụng chị đang có đứa bé của Bộ Sinh, em có biết không?”
Cung Ngũ nhìn cô ta nhưng không nói gì.
Cung Ngôn Thanh cười, “Em đoán xem vừa rồi chị gặp ai ở bệnh viện nào?” Không đợi Cung Ngũ trả lời, cô ta đã tự nói, “Chị nhìn thấy Bộ Sinh rồi, anh ta lại xuất hiện ở phòng bệnh VIP của khoa sản bệnh viện, thật là nực cười, chẳng lẽ người tình bí mật của anh ta cũng mang thai rồi hay sao? Chẳng phải nói là chị lẳng lơ sao? Hay là anh ta cũng không sạch sẽ ở bên ngoài? Chị mang thai rồi, tình nhân bí mật của anh ta ở bên ngoài cũng có thai, Tiểu Ngũ em không thấy buồn cười à?”
Cung Ngũ cảnh giác nhìn cô ta, có ý gì chứ? Tại sao lại nói với cô những lời này? Có liên quan gì đến cô ta đâu chứ? Cô ta điên rồi hay sao?