Công Tước

Chương 295 : Chúng ta giống nhau đến thế nào?.2

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


Cung Ngũ yên lặng nhìn chiếc xe đó rời đi, sau đó cô không hề do dự xoay người lại, cất bước chạy theo con đường cũ.



“Tiểu Ngũ!”



Cung Ngũ đã nghe thấy nhưng vẫn không dừng bước, liều mạng chạy về phía trước.



Cô tự nhận tốc độ của mình không hề chậm, nhưng Công Tước đại nhân vẫn nhanh chóng đuổi kịp, anh nắm lấy cánh tay cô nhẹ nhàng kéo lại, sau đó để cô chìm đắm trong vòng ôm ấp áp của mình.



Cung Ngũ thấy sống mũi cay cay, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, cô bắt đầu nghẹn ngào rồi cứ thế khóc thút thít. Cô giãy giụa muốn thoát khỏi vòng ôm của Công Tước đại nhân nhưng anh ôm cô rất chặt, bất động giống như tường thành vách sắt, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không chịu buông ra.



“Con người em là như vậy đấy, em độc ác như vậy đấy, em là người phụ nữ độc ác, thì làm sao? Thì làm sao nào? Anh đã nhìn thấy chưa? Sinh ra em đã thích làm chuyện xấu, em không sửa được, anh buông em ra… buông em ra… Hu hu hu…”



Công Tước đại nhân yên lặng ôm cô, để mặc cho cô vừa khóc vừa kêu gào, từ tiếng nghẹn ngào thút ban đầu biến thành gào khóc: “Có phải anh Tiểu Bảo thấy chán ghét em rồi đúng không? Có phải anh thấy em là đồ xấu xa rồi đúng không? Anh Tiểu Bảo, anh đừng chê em có được không? Hu hu hu…”



Công Tước đại nhân ôm cô thật chặt, anh cúi đầu xuống, hôn lên trán cô: “Không đâu. Tiểu Ngũ thành thật như vậy, sao anh lại chê được chứ? Trong mắt anh Tiểu Ngũ là một cô bé tốt, vĩnh viễn là như vậy.”



Cung Ngũ càng khóc lớn hơn, “Em không tốt… không tốt một chút nào hết…”



“Không có ai luôn luôn tốt, cũng không có ai mãi mãi tốt.” Giọng Công Tước đại nhân mang theo sự ấm áp như mặt trời ngày đông: “Không thể trách Tiểu Ngũ được, con người có cảm giác muốn phá hoại sinh ra đã có, nhưng chỉ có nhiều người khống chế được suy nghĩ của mình, không dám để lộ ra bên ngoài, một khi bị người khác phát hiện ra mặt xấu đó thì sẽ biến thành kẻ khác người trong mắt người khác. Tiểu Ngũ là người thành thật nhất anh từng gặp, Tiểu Ngũ rất tốt, cứ thế này đã là rất tốt rồi.”




Công Tước đại nhân cười: “Ừ, Tiểu Ngũ nói lời phải giữ lời đấy nhé, sau này anh sẽ đợi Tiểu Ngũ bảo vệ anh, Tiểu Ngũ không được hối hận đâu đấy!”



Cung Ngũ gật đầu, trịnh trọng hứa: “Vâng, không hối hận!”



Công Tước đại nhân vỗ vai cô, “Ừ.”



Một lúc sau, Cung Ngũ buông tay ra, nghiêm túc giải thích: “Thực ra em chỉ muốn dọa chị Ba thôi, nếu như em mà muốn xử lý chị ta thật thì dù có hai chị ta cũng không chạy được, em thấy chị ta đúng là ngứa đòn.”



“Anh biết mà, nếu một người thực sự muốn dùng hành động để làm tổn thương một người thì sao lại đi chậm như vậy chứ.”



Cung Ngũ có chút vui vẻ: “Anh Tiểu Bảo, em lại thấy là càng ngày em càng thấy thích anh hơn nữa rồi đấy!”



Công Tước đại nhân cười, “Anh cũng vậy.”



Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.